Ngày hôm sau, trên bàn ăn của gia đình.
Đôi mắt ôn nhu từ trước đến nay của Cố Thanh Hoa giờ phút này lại bốc lên lửa giận: “Em nói lại lần nữa cho anh?”
Đây là lần đầu tiên anh dùng giọng điệu nghiêm khắc nói chuyện với Cố Niệm Niệm, không khỏi làm cô co rúm lại, nhưng cô vẫn lấy dũng khí lập lại một lần nữa: “Anh cả, em muốn kết hôn, hai ngày nữa Kỷ Gia Phong sẽ đến đây cầu hôn.”
“Gia Phong? Em nói Kỷ Gia Phong?” Ánh mắt sắc bén của Cố Thanh Hoa hướng về phía Cố Tư Thành.
Cố Tư Thành nhận thấy tín hiệu từ anh trai mình, chột dạ cúi đầu xuống.
“Anh cả, thật ra em vẫn chưa nói với anh, em với Kỷ Gia Phong đã quen biết từ rất lâu rồi...” Cố Niệm Niệm xấu hổ cúi đầu xuống: “Sỡ dĩ anh ấy không chịu giúp anh, là bởi vì em cố ý kéo dài lời cầu hôn của anh ấy, anh cả...sẽ thành toàn cho bọn em chứ?”
Cô lắp bắp tiếp tục nói cho xong, chỉ nghe thấy Cố Tư Thành hít vào một ngụm khí lạnh.
“Niệm Niệm, em thật sự rất yêu Kỷ Gia Phong, muốn gả cho hắn ta?” Cố Thanh Hoa nghiến răng nghiến lợi hỏi, người con gái mà anh ta bảo vệ nhiều năm cứ như vậy đi yêu người đàn ông khác, thậm chí còn giấu diếm anh ta.
“Đúng, anh cả, em yêu anh ấy.”