Vài ngày sau, cuộc hôn nhân của nhà họ Cố và nhà họ Kỷ bắt đầu tiến hành rầm rộ.
Cố Niệm Niệm ngồi một mình trong phòng, ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Qua hai ngày nữa cô sẽ kết hôn với Kỷ Gia Phong, thế nhưng cô không mảy may vui vẻ. Cô nhìn ra được, gần đây anh cả vẫn luôn tránh mặt cô.
Cô đã làm tổn thương anh cả, chắc chắn anh ta đang rất thất vọng với cô, nước mắt trong suốt rơi xuống, anh cả lạnh nhạt làm cho cô rất khó chịu.
Cửa lặng lẽ bị đẩy ra, bước vào chính là người đã khiến cho Cố Niệm Niệm trách móc tổn thương mình.
Anh ta khẽ thở dài một cái, đi lên ôm Cố Niệm Niệm vào trong ngực: “Đừng khóc, khóc thì sẽ không đẹp nữa.”
Đã lâu rồi không nhận được một cái ôm, điều này càng khiến Cố Niệm Niệm khóc thương tâm hơn: “Anh cả...thật xin lỗi...em không phải cố ý đâu...”
“Anh cả không trách em, chỉ là có chút không chấp nhận được.” Cố Thanh Hoa đưa tay ra nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô: “Đồng ý với anh, không khóc nữa, làm một cô dâu xinh đẹp mà gả đi, được không hả?”
Cố Niệm Niệm cắn môi, cô rất muốn đồng ý với anh cả, nhưng cô không chắc chắn được, liệu cuộc hôn nhân này có thật sự hạnh phúc không? Để không làm anh cả lo lắng, cô gật gật đầu.
Cố Thanh Hoa kéo tay Cố Niệm Niệm đến bên giường ngồi xuống, lấy một hộp gấm màu đỏ từ trong túi đưa đến trước mặt cô: “Em mở ra nhìn xem, đây là món quà của anh cả tặng cho em làm lễ vật.”
Một bộ trang sức kim cương xinh đẹp, lấp lánh xuất hiện trước mặt cô, ánh sáng chiếu lên những viên kim cương nguyên chất và hoàn hảo, tạo ra một nét quyến rũ riêng biệt trên khuôn mặt nhỏ của cô.
“Em thích