Ăn cơm trưa xong, buổi chiều phải hành quân xa, học sinh trường Nam thành phố đều tranh thủ chạy tới quầy bán quà vặt tích trữ lương thực, đề phòng bất cứ tình huống nào. Chỉ còn đại ca trường Nam thành phố – Hạc Vọng Lan – ngồi trên một chiếc ghế gấp, ngoan ngoãn chải đầu.
Không nói tới những cái khác, tóc Hạc Vọng Lan thật sự vừa dài vừa đen lại mềm mượt óng ả. Sau buổi sáng chạy như chó hoang xổng chuồng hôm nay, mấy sợi tóc dài của Hạc Vong Lan đã chẳng còn ở yên mà rơi ra ngoài bộ tóc giả. Chính ủy Tôn thấy vậy, dù bận trăm công nghìn việc cũng vội vàng tranh thủ chút thời gian, xách cái rương của mình tới sửa sang mái tóc cho hắn. Có vài học sinh đi ngang qua, bắt gặp đại ca trường Nam thành phố tay vịn đầu gối, dáng vẻ hệt như Quan Công được nạo xương, (*) không nhịn được nhìn thêm vài lần.
(*) Quan Công được nạo xương: Quan Vũ (Quan Công) bị trúng tên tẩm độc, chất độc thấm vào xương cốt, thầy thuốc đề nghị ông khoét thịt ở cánh tay bị thương, nạo xương trừ bỏ chất độc, sau đó mới điều trị được gốc bệnh. Quan Vũ liền duỗi tay sai thầy thuốc chữa trị. Trong lúc đó, ông cùng chư tướng uống rượu nói chuyện, cười nói như không.
“Nhìn gì.” Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Hạc Vọng Lan lộ rõ sự hung hiểm: “Nếu không cần mắt thì tao có thể giữ hộ chúng mày.”
Tôn Nhược Vi quay đầu hắn lại: “Không được dọa nạt các bạn.”
Hạc Vọng Lan ngồi thẳng lại, vẻ mặt đầy kiêu căng.
Mấy đàn em thân thiết rải rác xung quanh, vì quá buồn chán nên bèn thảo luận về vụ thảm án hôm qua: “Thằng đần Giang Nhất Huân kia chọn ai không chọn, lại nhắm ngay Chủ tịch Bùi để gây sự, ngu quá thể ngu.”
“Sủa bậy với Chủ tịch Bùi, bị đập cho u đầu cũng đáng.”
“Thằng đó nghĩ Chủ tịch Bùi dễ ăn, có cức, người ta khủng hơn nó không biết bao nhiều lần. Lúc người ta chơi Omega, chẳng biết nó còn đang ở đâu nữa.”
“Chúng mày vừa ăn cức à?” Hạc Vọng Lan liếc đôi mắt phượng sang: “Không thấy Chính ủy đang ở đây sao, mồm miệng sạch sẽ vào!”
Tôn Nhược Vi nghiêm mặt, nói: “Chủ tịch Bùi không chơi Omega.”
Mấy người kia không nói gì nhưng ánh mắt lại thể hiện rõ trong lòng họ không nghĩ vậy.
Hồi cấp 2 Bùi Diễn gây tội, đến nỗi cha mẹ người ta phải đến trường đánh hắn, sau đó nhờ gia thế nhà họ Bùi mới miễn cưỡng áp chế được, Omega kia cũng bị buộc phải chuyển trường. Nhà họ Bùi ém được chuyện này xuống, nhưng chẳng thể ngăn người ta đồn ra thổi vào. Chủ tịch Bùi trường bọn họ thật sự cũng là một kẻ hung ác.
Tôn Nhược Vi lại hỏi tiếp: “Bạn Giang Nhất Huân kia, sau đó thế nào?”
“Đưa tới viện thôi.” Hạc Vọng Lan lười biếng trả lời: “Cầm tờ báo cáo giám định chấn động não, ồn ào đòi kiện, nhưng cả ba trường đều mong bớt đi một chuyện nên đều muốn giảng hòa.”
Tôn Nhược Vi thở dài.
“Nhưng thằng đấy cũng may, tới bệnh viện nên trốn được một trận.” Hạc Vọng Lan bẻ xương ngón tay.
Tôn Nhược Vi nghịch một sợi tóc của hắn: “Cậu muốn làm gì?”
Hạc Vọng Lan cười lạnh: “Nó dám đụng đến Omega trường Nam thành phố chúng ta thì phải chịu một cái giá thật đắt. Đợi nó ra, tôi sẽ xử cái mạng chó của nó!”
“Đúng, phang nó ra bã!”
“Omega trường Nam thành phố chúng ta, Alpha trường ngoài đừng mong nhúng chàm!”
Tôn Nhược Vi lắc đầu, không thể hiểu nổi mạch não của đám nam sinh.
Mấy người bên này đang khí thế hùng hồn, hùng hổ đòi chém đòi giết, phía đối diện đột nhiên xuất hiện bốn nam sinh, lần lượt bước tới.
Người đi phía trước có vóc dáng cao gầy, mặc đồng phục, theo sau là ba tên có vẻ lưu manh, dáng đi vô cùng kiêu ngạo hống hách.
Hạc Vọng Lan vô cảm quan sát một lúc rồi ngoắc tay, gọi một đàn em lại gần: “Mày nhìn giúp tao xem đằng kia là đứa nào? Học sinh trường số 13 hay trường Nam thành phố chúng ta?”
Đàn em cẩn thận quan sát một hồi: “Nhìn chai nước khoáng trong tay bọn họ, hẳn là học sinh trường ta. Bọn ngốc trường số 13 uống Băng Lộ (*), trường chúng ta được phát Nông Phu Sơn Tuyền (*).”
(*) Băng Lộ – Ice Dew: một loại ngước uống đóng chai rẻ tiền ở Trung quốc.
Nông phu sơn truyền – Nongfu Spring: là thương hiệu nước đóng chai bán chạy nhất tại Trung Quốc
“À.” Hạc Vọng Lan kiêu ngạo nhếch môi, giọng nói vừa ngọt ngào lại vừa lạnh lùng: “Tao thấy tao vẫn chưa chết đâu, tên này tỏ vẻ gì vậy? Tóm nó lại đây cho tao.”
Tôn Nhược Vi vốn định ngăn hành động này lại, nhưng khi thấy rõ ai đang đến, cô liền im lặng. Vừa hay, cô cũng có chuyện muốn tìm người kia.
Thiếu niên đang rảo bước chẳng nể nang ai, dáng vẻ như là bố thiên hạ, đột nhiên bị một đám đầu gấu trường ngăn lại, lập tức ngơ ngác, ngoan ngoãn đi theo bọn họ tới chào hỏi Hạc Vọng Lan.
Hạc Vọng Lan vắt chân chữ ngũ, lười nhác ngước mắt nhìn người trước mặt: “Ai cho phép mày đi kiểu bố đời thế hả? Muốn bị đập gãy chân à?
Lạc Hành Vân trả lời một cách súc tích: “Thực ra cũng không ai cho cả…”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Hạc Vọng Lan cảm thấy hơi sửng sốt.
Hắn cẩn thận đánh giá người trước mặt. Gương mặt khiến người khác vừa nhìn đã thấy bực mình này hình như hơi quen mắt.
Nói thế nào nhỉ, vẫn là phần cằm và đôi môi với độ cong quen thuộc, khuôn mặt này hắn cũng đã từng thấy qua. Nhưng khi tất cả tập hợp lại cùng một chỗ, được phô ra một cách tự nhiên thoải mái, không hề che đậy như thế này, Hạc Vọng Lan lại chưa từng nhìn thấy.
Lạc Hành Vân bị hắn nhìn tới phát ngại, chân thành mà sâu xa nói: “Lan Lan, từ trước đến nay thầy vẫn luôn như thế này, có điều không lộ ra thôi. Chẳng phải trò cũng đã nói thầy không nên như vậy sao?”
Vừa dứt lời, phía cuối con đường đột nhiên xuất hiện một bóng người cao dong dỏng.
Tay người đó cầm một chai Nông Phu Sơn Tuyền, dáng đi toát lên vẻ thanh cao nhã nhặn, bên cạnh là Thẩm Thư Ý và Lý Ngộ.
Ngay lập tức, Hạc Vọng Lan nhìn vị thầy giáo đang đứng trước mặt mình rồi lại nhớ về sự sợ hãi khi bị Chủ tịch Bùi kiểm soát.
Hắn bỏ hai chân đang vắt chéo ra, ngồi ngay ngắn trên ghế xếp: “Không có gì không tốt cả, dáng đi trông rất oai hùng hiên ngang.”
Đàn em A: “Anh Lan, anh sao vậy?”
Đàn em B: “Không phải anh vừa nói muốn đánh gãy chân nó sao?”
Đàn em C: “Người này có lai lịch gì vậy? Nếu để cậu ta lập bè kết phái trong trường, chẳng phải chúng ta sẽ chẳng còn mặt mũi nào hay sao?”
Hạc Vọng Lan lâm vào thế bí: “Đừng có quá trớn!”
Tại trường Nam thành phố, có hai người tạm thời hắn không thể dây vào.
Một là Bùi Diễn. Trong thời kỳ động dục, chỉ số Alpha của hắn gần như cao đến chẳng có giới hạn.
Người còn lại là Lạc Hành Vân, đối tượng khiến Bùi Diễn rơi vào trạng thái động dục một cách kỳ diệu.
Móa nó, sao hắn biết tên cáo già thâm nho kia cắt chỗ tóc mái như cái rèm cửa đi lại trở thành như vậy chứ. Hắn thật sự muốn quay trở về một phút trước, đổi một núi tiền để sở hữu đôi mắt không chú ý tới Lạc thần.
Bùi Diễn càng tới gần, Hạc Vọng Lan bèn lựa lời, ra vẻ hợp lý nói: “Lạc Hành Vân, Chính ủy Tôn tìm cậu.”
Tôn Nhược Vi thản nhiên chỉnh lại tóc giả cho Hạc Vọng Lan, chấp nhận bị đổ vỏ, nghiêm túc gật đầu: “Lạc thần.”
Lạc Hành Vân chỉ đau đáu nghĩ tới Bùi Diễn đang ở cách đó mấy mét, bối rối không biết có nên trả lời hay không.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đứng trên khu đất trống đều lặng thinh.
Nhóm mấy người Hạc Vọng Lan sợ hãi, còn Lạc Hành Vân thì thấp thỏm.
Mà Alpha đang là tiêu điểm trong mắt mọi người lại lạnh nhạt nhìn thoáng qua Lạc Hành Vân đang sóng vai đứng cạnh Tôn Nhược Vi. Sau đó, hắn hờ hững thu lại ánh mắt, mở chai nước khoáng uống một ngụm, tiếp tục nghe bạn bè bên cạnh nói chuyện phiếm.
Hắn chẳng lên tiếng, cũng không có bất kỳ hành động nào, giống như không hề quan tâm tới những chuyện đang xảy ra trước mặt.
Cho dù là vì sao Hạc Vọng Lan gọi Lạc Hành Vân tới, hay Tôn Nhược Vi định nói gì với Lạc Hành Vân.
Hắn không để ý, gương mặt thấp thỏm pha chút mong đợi của Lạc Hành Vân trở nên buồn rười rượi khi bóng Bùi Diễn lướt qua.
—
Tôn Nhược Vi kéo Lạc Hành Vân sang một bên, lén đưa cho cậu một tờ giấy màu hồng: “Gần đây cậu khỏe chứ?”
Lạc Hành Vân trộm nhìn theo bóng dáng Bùi Diễn đang rời đi: “… Tôi vẫn ổn.”
Tôn Nhược Vi quan tâm nói: “Bây giờ cậu là Omega, khi tiếp xúc với Alpha phải cảnh giác hơn, phải biết tự bảo vệ mình. Có vài bạn học bình thường trông cũng không tệ lắm, nhưng thật ra lại rất nguy hiểm. Đêm qua, trường Nam thành phố chúng ta có bạn Omega nữ suýt nữa đã bị người quen bắt nạt.”
Vậy nên, cô cùng Đoàn Thanh niên đã làm và phát tờ rơi tuyên truyền việc cảnh giác với người quen suốt cả đêm. Nhớ tới Lạc Hành Vân còn chưa đi sửa giới tính, cô cầm riêng một bản đưa cho cậu.
Tôn Nhược Vi nói với dáng vẻ rất chân thành, nhưng Lạc Hành Vân vẫn mơ hồ cảm nhận được cô đang ám chỉ ai đó, bèn nghiêm túc cãi lại theo bản năng: “Những Alpha tôi quen đều rất tốt.”
“Trước kia rất tốt.” Tôn Nhược Vi nói tới đây liền dừng lại, ẩn ý sâu xa nhìn qua gương mặt cậu: “Nhưng sau này có thể sẽ không