Hoạt động buổi chiều là điểm nhấn trong khóa học lần này tại trường Lục Sắc – hành quân đường dài. Khối 11 phải đi bộ 20km theo tuyến đường định sẵn, băng vệ sinh trong quầy bán quà vặt đã cháy hàng. Nghe đồn lót thứ này trong giày có thể tránh được tàn phế, Lạc Hành Vân nhìn Thích Vũ đắc ý giơ cao hai gói dùng ban đêm xuyên qua dòng người đông đúc, bèn bước hai bước sang bên cạnh, huýt sáo giả bộ không biết đối phương.
“Cầm đi!” Thích Vũ ân cần đưa một bọc có giấy gói màu hồng cho Lạc Hành Vân.
Lạc Hành Vân lắc đầu: “Tao không cần.” Cứ có cảm giác nếu sử dụng thứ này thì Tiểu Lạc cậu sẽ không còn trong sạch nữa!
Thích Vũ bày ra dáng vẻ “mẹ nói mày phải nghe”, nhét vào túi áo cậu: “Ngoan, nghe lời, cố gắng hoàn thành 3 học phần rồi ra đi không quay đầu lại, nếu không năm sau sẽ phải quay lại chỗ này đấy. Mày biết bạn nữ phát tình đêm qua không? Ôi chao, Omega đấy! Ôi chao, phát tình đấy! Nhưng vẫn phải lê thân tàn bệnh tật tới để tham gia hành quân đường dài, biết vì sao không? Để sang năm không phải tới một lần nữa chứ sao!”
Lạc Hành Vân ngạc nhiên: “Bạn ấy quay lại rồi sao? Khỏe vậy à? Đi kiểu gì được?”
Kỳ phát tình của cậu loáng thoáng như có như không, có thể ngăn chặn tạm thời sau khi tiêm thuốc ức chế. Nhưng bạn học Vương lại khác. Phát tình đến mức phải nhập viện còn tham gia hành quân đường dài, không muốn sống nữa hay sao?
Thích Vũ hất cằm: “Nhìn thấy chiếc xe kia không?”
Lạc Hành Vân nhìn qua, một chiếc Volkswagen Passat (*) đen hơi bẩn đỗ cách đoàn người không xa.
(*) Volkswagen Passat
“Chư Nhân Lương lái xe đi theo, cậu ấy ngồi yên trên ghế đi hết một vòng thì coi như hoàn thành.” Thích Vũ chặc lưỡi, lại một lần nữa cảm thán vì sao mình không phải Omega: “Mày nói xem, các anh giai Beta như chúng ta không ai yêu thương, chỉ có thể tự mua băng vệ sinh để lót chân thế này. Giờ mày nói không cần, lát nữa thế nào cũng ngồi dưới đất ôm chân khóc.”
Lạc Hành Vân lạnh lùng quát: “Chúng ta là trai thẳng kiên cường như sắt thép, không được rơi nước mắt.”
Dứt lời, cậu xoay người đi về phía chiếc Volkswagen Passat màu đen của Chư Nhân Lương, gõ cửa: “Thầy ơi, cho em lên xe với ạ. Em là Omega đang phát tình.”
Chư Nhân Lương: “… Còn tôi thì nghi ngờ trò đang làm biếng thôi.”
Đường đường là giáo viên Tổng phụ trách của trường Trung học Nam thành phố, ông sắp bị trò Lạc lợi dụng kiếm hời nhiều tới mức bị PTSD (*) đến nơi rồi. Hôm qua, khi vừa tới trường Lục Sắc, ông nghe một thầy giáo nói có bạn Lạc Hành Vân lớp 8 ăn cơm xong thì tìm ông suốt cả buổi, khiến ông sợ tới mức không dám đi kiểm tra tác phong của các nam sinh, tránh Lạc Hành Vân lại được thể xin xỏ kiếm lời.
(*) PTSD: Rối loạn căng thẳng sau chấn thương là tình trạng tâm thần không ổn định bao gồm khủng hoảng, hồi hộp, trầm cảm do chấn động lớn trong quá khứ gây ra.
Hiện giờ, thấy cậu tới, lòng thầy Chư tràn đầy cảnh giác, nghi ngờ cậu lại muốn kiếm trác gì đó.
“Là thật đấy ạ.” Vương Tâm Trác ngồi phía sau đột nhiên lên tiếng, chớp mắt nhìn Lạc Hành Vân.
Chư Nhân Lương nhìn cô, lại nhìn Lạc Hành Vân, không biết hai người bọn họ đang giở trò gì, tiếp tục nắm tay lái, than thở: “Tôi chỉ là một ông già thôi, không hiểu nổi Omega như các cô cậu… Nhưng hai người cùng phát tình lại ở một chỗ, cô cậu không sợ lây nhau làm bệnh nặng thêm à?”
Lạc Hành Vân suy nghĩ, cảm thấy cũng đúng. Một mùi sữa dâu tỏa ra khi cậu đứng dựa vào cửa kính xe, nếu cứ ngồi cạnh Vương Tâm Trác suốt chặng đường đi, có lẽ thuốc ức chế mà cậu tiêm cũng sẽ thành công cốc.
Cậu đút tay vào túi quần, đứng thẳng dậy: “Vậy thôi, em sẽ tự đi.” Cậu đã tiêm thuốc ức chế, về lý thuyết, trong vòng một tháng tới cậu sẽ không phát tình nữa. Hơn nữa, hiện giờ cậu cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ là đi một đoạn đường, hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Lạc Hành Vân mới đi được hai bước đã nghe thấy tiếng cửa xe đóng sầm ở phía sau. Vương Tâm Trác một tay cầm dịch truyền, tay kia vẫn đang cắm kim, đuổi theo cậu, vẻ mặt đầy dịu dàng: “Cậu là người hôm qua đúng không?”
“Suỵt suỵt suỵt!” Lạc Hành Vân cảnh giác nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý tới bọn họ mới đi ra xa khỏi đội ngũ đang chuẩn bị xuất phát, hỏi: “Tôi mất cả đêm để cắt tóc mà cậu vẫn nhận ra à?”
“Đương nhiên.” Vẻ mặt Vương Tâm Trác như thể cậu đang hỏi một vấn đề vô cùng ngốc nghếch.
Lạc Hành Vân cảm thán, có lẽ khả năng nhận diện của nữ sinh hoạt động với cơ chế khác hoàn toàn nam sinh.
“Đêm qua cảm ơn cậu nhiều vì đã cứu tôi một mạng. Không ngờ cậu lại là một Omega, cậu dũng cảm thật đấy!” Vương Tâm Trác vừa hâm mộ lại vừa sùng bái đánh giá Lạc Hành Vân.
“Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi, dù là ai khi gặp tình huống đó cũng sẽ không mặc kệ đâu.” Lạc Hành Vân cười tủm tỉm, nói xong liền đưa tờ rơi màu hồng được Tôn Nhược Vi nhét trong túi quần cho Vương Tâm Trác: “Cầm đi, Chính ủy làm rồi phân phát suốt đêm, dùng để hỗ trợ phân biệt và nhận biết các Alpha nguy hiểm. Sau này cậu nhớ cảnh giác cao độ, cách mấy tên biến thái xa một chút.”
Vương Tâm Trác nhận lấy, vẻ mặt trĩu nặng tâm sự: “Tôi còn biết làm gì được nữa?”
“Tôi đã từ chối cậu ta rất rõ ràng, không để ý tới mấy lời tán tỉnh ve vãn của cậu ta, đã cẩn thận từng li từng tí rồi.” Nữ sinh mặc bộ quân phục, đôi mắt to tròn, nhìn như một chú chim non sợ cành cong: “Phát cho chúng ta mấy thứ này thì có ích gì chứ, chẳng phải các Alpha muốn thế nào thì chúng ta vẫn phải nghe theo đó sao.”
Cô ngừng một lát rồi lại nói tiếp: “Chắc cậu không biết, đến cả Chính ủy Tôn cũng không dám trang điểm, chỉ sợ chọc phải mấy kẻ tâm thần.” Nói tới đây, Vương Tâm Trác giơ chai dịch truyền trong tay mình: “Vậy nên tại sao tôi lại phân hoá thành Omega chứ, tôi chán ghét đến mức muốn chết đi cho rồi.”
Tuy Omega được hưởng rất nhiều phúc lợi xã hội, nhưng đó đều là vì bọn họ bẩm sinh quá yếu đuối, đến mức mọi người không thể không giành nhiều nguồn lực hơn để bảo vệ… Nhưng làm gì có ai muốn vừa sinh ra đã trở thành kẻ yếu?
Mỗi tháng phát tình một lần, lúc nào cũng có thể bị Alpha với cơ thể khỏe mạnh chiếm giữ, chi phối. Khi ngửi được mùi hương của bọn họ, Alpha sẽ rơi vào giai đoạn nhạy cảm, bất chấp tất cả để truy đuổi, xâm lược và làm tổn thương bọn họ.
Cho dù có cẩn thận đến thế nào cũng không thể trốn khỏi vận mệnh này. Dù vậy, mọi người cũng chỉ biết bất đắc dĩ nói bọn họ “để ý hơn chút nữa”.
Vương Tâm Trác căm hận vì sao mình lại là Omega.
Lạc Hành Vân nhìn thấy sự phẫn hận và không cam lòng mãnh liệt trên gương mặt cô, đôi mắt màu hổ phách chợt mở to rồi lại dịu dàng hạ xuống: “Không đâu, cậu đừng nói vậy, phân hoá thành Omega rất tốt mà.”
“Cậu xem, Omega nào cũng rất xinh đẹp, trên người lại có hương thơm dễ chịu. Hơn nữa, chẳng phải đẹp vốn là đặc trưng của gen ưu tú sao?”
“Sau khi phân hóa, tế bào nón ở mắt chúng ta tốt hơn vài lần so với người thường, có thể nhìn thấy nhiều màu sắc hơn, khả năng cảm nhận của chúng ta tựa như chim nhỏ bay lượn trên bầu trời, trong khi người bình thường sống tới tận cuối đời cũng chẳng thể nhìn được những cảnh tượng hiện ra trong mắt chúng ta.”
“Trước đây, việc sinh sản của phái nữ vô cùng đau đớn và vất vả, phải nằm trên giường sinh hơn mười, hai mươi tiếng đồng hồ chịu đựng từng cơn đau đớn và sự xé rách của cơ thể. Nhưng sau khi phân hóa thành Omega, việc sinh em bé của cậu sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, dưa sẽ chín ngay tức thì, em bé của cậu cũng khỏe mạnh, ưu tú hơn người bình thường, giống như cậu vậy.”
“Không sai, trên thế giới này có người xấu, cũng có kẻ biến thái, nhưng đừng vì bọn họ mà chán ghét chính mình. Cậu tuyệt lắm, cậu chẳng hề sai ở đâu cả, giới tính của cậu càng chẳng sai, đó là điều kỳ diệu mà bàn tay tạo hóa đã trao cho chúng ta. Mà điều kỳ diệu đó không chỉ có từng ấy thứ tôi vừa liệt kê thôi đâu, bản thân cậu còn cất giấu nhiều điều hơn thế nữa.”
“Trong tương lai cậu sẽ kết hôn, người ấy sẽ là một Alpha chính trực tốt bụng, không phải Giang Nhất Huân. Các cậu yêu thương lẫn nhau rồi thực hiện đánh dấu, hình thành sợi dây gắn kết thể xác và tâm hồn hai người. Từ đó, cuộc đời cậu sẽ tràn đầy hạnh phúc.”
Lời nói dịu dàng của Lạc Hành Vân dường như có khả năng xoa dịu một cách tự nhiên, vẻ mặt khẩn trương và lo lắng của Vương Tâm Trác có phần thả lỏng, nhưng cô vẫn bi quan