Cái ôm đầu tiên giữa bọn họ kéo dài hơn mười phút.
Bùi Diễn cảm nhận cơ thể vốn cứng ngắc trong ngực mình dần thả lỏng, từ khó xử ngượng ngùng trở nên bình tĩnh thản nhiên.
Chiếc cằm thon nhỏ đang gác lên vai hắn không ngừng nghiêng trái cọ phải. Lạc Hành Vân ngáp ngủ thêm ba lần, mỗi lần đều ôm chặt vai hắn, như một chú chim nhỏ sợ ngã khỏi cành cây.
… Phương pháp tiếp xúc. Mỗi lần lại thêm phần sâu sắc, mỗi lần lại thêm phần quen thuộc, đến khi bóng ma trong lòng cậu hoàn toàn biến mất, đến khi cậu có thể thực sự sẵn sàng chấp nhận bước vào một quan hệ.
Việc hai người có thể thả lỏng trao nhau cái ôm ấm áp trong thời gian dài như vậy đã báo hiệu cho một khởi đầu tốt đẹp.
Đợi đến khi Lạc Hành Vân hoàn toàn quen được, Bùi Diễn mới buông tay ra: “Giờ cậu uốn thắt lưng cho tôi xem đi.”
Lạc Hành Vân: “…”
Tuy có cảm giác như đang “gọi dạ bảo vâng” với Bùi Diễn, song cứ ngồi kiểu loli (*) thế này mãi cũng ảnh hưởng tới khí khái nam nhi. Lạc Hành Vân nhảy khỏi người Bùi Diễn như mãnh hổ, cái miệng nhỏ xinh ra sức tường thuật lại câu chuyện đêm qua có bao nhiêu người lực lưỡng bao vây một mình bạn nhỏ Tiểu Lạc. Sau đó, cậu lại kể bạn nhỏ Tiểu Lạc nhanh trí dũng cảm đến nhường nào, dùng “tiếng gọi Cthulhu” (**) khiến đám người kia phải chạy bán mạng.
(*) Dáng ngồi loli:
(**) Tiếng gọi Cthulhu: Ở chương 55 có đoạn Lạc Hành Vân đã nói “Phnglui mglwnafh… Cthulhu Rlyeh… Wgahnagl fhtagn…” để đuổi nhóm Alpha đi. Đây là tiếng gọi mà các tín đồ của một thực thể tên Cthulhu thường tụng, nó có nghĩa là “Trong ngôi nhà ở R’lyeh, kẻ đã chết Cthulhu chờ đợi một giấc mộng.” Cthulhu là một thực thể vũ trụ được sáng tạo bởi nhà văn H. P. Lovecraft, xuất hiện lần đầu trong truyện ngắn “Tiếng gọi Cthulhu”. Ngoại hình của Cthulhu được mô tả như một con bạch tuộc, một con rồng và một hình hoạt hoạ có dáng người. Các bạn đọc thêm tại đây.
Vừa mở cửa bước vào, Chư Nhân Lương liền nhìn thấy Bùi Diễn đang mặc quần áo bệnh nhân ngồi ngay ngắn bên giường, bắt chéo chân vô cùng điềm tĩnh, dáng vẻ bình thản như đang chiêm nghiệm trước dòng chảy của thời gian.
Trong khi đó, Lạc Hành Vân ở trước mặt hắn lại đang chống hai tay hai chân xuống đất bò loạn.
Chư Nhân Lương: “…”
Thật không dám giấu, ông đã cố tình tan làm sớm với ý đồ bắt gian đôi trẻ này.
Nhưng cảnh tượng trong phòng bệnh vừa khiến người ta bối rối, cũng nằm ngoài sức tưởng tượng của ông hơn cả việc bắt gian.
Đậu má, các trò đang làm gì thế này?! Nhây quá rồi đấy!
“Thu dọn nhanh rồi trở về đi học! Tinh thần tốt thế này thì ở đây lãng phí tài nguyên bệnh viện làm gì nữa!” Chư Nhân Lương nói xong thì đóng cửa cái “rầm”, nhắm mắt không muốn để tâm.
Đã mười bảy, mười tám tuổi rồi mà còn lăn lộn trên đất với nhau, đúng là tan nát cả một thế hệ!
Thấy ông đã rời đi, Bùi Diễn xỏ dép lê, để Lạc Hành Vân hạ thắt lưng xuống chân mình: “Cậu thấy thế nào? Có muốn xin phép về nhà nghỉ ngơi vài ngày không?”
Bùi Diễn không có vấn đề gì, nhưng hắn lo Lạc Hành Vân không chịu được. Trạng thái cơ thể Lạc Hành Vân lúc này đúng là nên tới bệnh viện lớn để kiểm tra xem sao.
Lạc Hành Vân vịn lấy đôi chân dài của Bùi Diễn để đứng lên, tư thế oai hùng, hiên ngang vỗ tay: “Nghỉ ngơi cái gì chứ, đến cả nữ sinh như Vương Tâm Trác cũng hành quân đường dài dù phát tình đấy thôi.”
“Vấn đề của cậu nghiêm trọng hơn bạn ấy.”
“Nhưng dù sao tôi cũng là một thằng con trai mạnh mẽ, xương cốt rắn chắc!” Dứt lời, Lạc Hành Vân chống tay lên hông vặn thắt lưng hai vòng, trông chẳng hề giống một nam thanh niên mạnh khỏe, ngược lại càng giống các cụ ông tập đang dưỡng sinh buổi sáng trong công viên.
Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Bùi Diễn, Lạc Hành Vân ngồi xuống dùng tình cảm để lay chuyển và dùng lý lẽ để thuyết phục hắn: “Có phải cậu quên không, chương trình của nửa ngày sau sẽ có trứng kho tàu (*), được đi thăm quan nông trường trồng hoa, được làm đồ gốm, còn có tiệc tối liên hoan nữa. Cho dù phải chết, phải nhảy xuống từ đây, tôi cũng phải tham gia cho bằng được.”
(*) Trứng kho tàu:Đây là một trong số vài hoạt động tập thể vui vẻ của trường cấp 3 bọn họ.
Bùi Diễn “ừ” một tiếng. Sang năm đã là lớp 12, đúng là chỉ còn năm nay thôi.
Hai người thay quần áo, chuẩn bị theo Chư Nhân Lương về trường Lục Sắc.
Khi Bùi Diễn đi ra khỏi phòng bệnh, Lạc Hành Vân cởi chiếc khăn lụa Hermes trên cổ tay mình xuống, chạy đuổi theo y tá: “Cái này là ai cho em vậy ạ? Là chị ạ? Là chị đúng không? Người đêm qua có phải là chị không ạ?”
Bùi Diễn kéo cậu trở về, quấn chiếc khăn lụa lên cổ cậu: “Ngốc.”
Lạc Hành Vân “à” lên một tiếng, hai mắt sáng lấp lánh: “Hóa ra là vết đánh dấu tạm thời, bệnh viện còn phát khăn quàng cổ nữa, chính sách ưu đãi cho Omega nhiều thật đấy!”
Nói xong, cậu tiến đến trước gương ngắm nghía: “Nhưng màu này có vẻ không hợp với màu quân phục lắm thì phải.”
Quân phục là màu xanh ghi, khăn lụa Hermes lại là đen đỏ, đeo lên xanh xanh đỏ đỏ, có vẻ loè loẹt.
Nhưng sau khi sờ chất liệu khăn lụa, Lạc Hành Vân lại vui vẻ trở lại: “Tơ tằm, hê hê.”
Bùi Diễn bắt lấy cánh tay đang sờ loạn của cậu, không nhịn được cắn nhẹ một cái, nhân lúc Lạc Hành Vân kêu than chỉnh lại chiếc khăn.
Vừa vặn che được vết cắn sau gáy.
Hắn thầm cảm thán một câu: Quý bà Đồng Hiểu Niên, bà đã làm được một việc tuyệt vời.
—
Sau khi ăn mặc chỉnh tề, hai người đi ra cổng bãi đỗ xe tìm Chư Nhân Lương.
Khi đi qua phòng cấp cứu, Bùi Diễn đột nhiên hỏi Lạc Hành Vân: “Cậu còn nhớ rõ mặt mũi của năm người trong ngõ hôm qua không?”
“Trời tối đèn tắt, tôi không nhớ rõ… Cậu định làm gì thế?” Lạc Hành Vân cảnh giác liếc mắt qua.
Bùi Diễn không nói gì thêm: “Tôi còn phải tiêm một mũi nữa, cậu ra tìm thầy Chư trước đi, tôi sẽ ra ngay.”
Mặt Lạc Hành Vân hiện rõ vẻ nghi ngờ: “Cậu bỏ tôi lại có phải là vì muốn làm chuyện gì xấu không?”
“Cậu phải đợi tôi đấy, mà đi cùng tôi cũng được.” Đôi mắt phượng đen thẳm mang theo những tia máu đỏ, nhìn qua hệt như một chiếc móc câu mất hồn người: “Tôi đi tiêm bắp.”
Lạc Hành Vân đỏ mặt, xoay người bỏ chạy, cậu cố gắng chạy thật nhanh cách xa khỏi tên kia.
… Tiêm bắp, hầu như đều chọn cơ mông.
Bùi Diễn nhìn theo bóng dáng Lạc Hành Vân, sau đó sải chân, rẽ vào phòng cấp cứu.
Hắn hỏi bác sĩ: “Tầm 7 giờ tối qua, có phải là có mấy người trẻ tuổi tai chảy máu tới đây khám không?”
Bác sĩ phòng cấp cứu đã đổi ca, Bùi Diễn lấy thẻ học sinh và băng đeo tay của tổ kỷ luật ra, nói dối rằng đó là học sinh trường Trung học Nam thành phố đánh nhau, hắn là Hội trưởng Hội học sinh nên phải tới đây xử lý.
Bác sĩ không rõ đầu đuôi câu chuyện, nghe vậy liền tra cứu hệ thống rồi đáp đúng là đã có ba Alpha tới đây.
Nhìn vào thời gian khám bệnh, có thể thấy gần như là một trước một sau với nhóm Bùi Diễn.
Bùi Diễn công khai lấy được thông tin cá nhân của bọn họ, lễ phép ra khỏi phòng.
Lạc Hành Vân đang ngồi đợi trong xe của Chư Nhân Lương, thấy hắn đi lâu như vậy bèn sốt ruột hỏi: “Sao chậm thế? Mông có đau không?”
Bùi Diễn vừa ngồi vào trong xe liền cứng cả người.
Chư Nhân Lương ngồi phía trước hoảng hốt, âm thầm quan sát từ kính chiếu hậu: chuyện đáng sợ gì thế này?!
… Chẳng lẽ Chủ tịch Bùi của bọn họ nằm dưới?
Bùi Diễn bị ám hại, âm thầm nghiến răng, mỉm cười: “Mông đau hay không, lẽ nào tối qua cậu còn không biết sao?”
Chư Nhân Lương: “!”
“Là tiêm! Thầy Chư à!” Lạc Hành Vân cuống quít giải thích: “Là đi tiêm!”
Chư Nhân Lương nhẹ nhàng thở ra, quay mặt đi. Cũng đúng, Chủ tịch Bùi của bọn họ chắc chắn không thể là người nằm dưới được.
Sau lưng ông, Hội trưởng Hội học sinh Bùi Diễn bắt chéo đôi chân thon dài, cầm lấy tay Lạc Hành Vân, viết hai chữ vào lòng bàn tay cậu: Không, đau.
Ngay trước mặt Bùi Diễn, Lạc Hành Vân thong thả mà kiên định nắm lấy năm ngón tay hắn.
Cậu nghi ngờ Bùi lão cẩu đang dụ dỗ cậu diễn phim con heo.
—
Chư Nhân