Cơm nước xong xuôi, hai người liền trở lại trường Lục Sắc. Như có một sự ăn ý ngầm, mỗi người đều tự đi hai bên đường khác nhau. Từ sau khi bắt đầu cách ly, bọn họ vẫn cố gắng duy trì khoảng cách trên một mét, tuyệt đối né tránh va chạm tay chân.
Ngoài sân thể dục, nhóm tự kỉ đang thử loa. Tối nay sẽ có lửa trại, bọn họ không có người hát chính, chỉ có thể biểu diễn nhạc nhẹ thôi.
Nhưng đúng lúc này, giọng ca chính của bọn họ lại đột nhiên xuất hiện. Tất nhiên, nhân vật chủ chốt kia đã bị thành viên ban nhạc bao vây ngay.
Hoắc Tư Minh nghiêm mặt, hừ một tiếng: “Tối hôm qua mày lại chạy đi đâu? Hành quân đường dài xong thì lập tức mất bóng, đã bảo sẽ tập cùng nhau cơ mà! Vô tổ chức, vô kỷ luật quá! Rốt cuộc mày có phải thành viên nhóm Bọ Cánh Cứng chúng ta không? Mày có tâm trạng của một người lần đầu bước lên sàn diễn, nóng lòng thể hiện bản thân không hả?”
Lạc Hành Vân: “Má ơi, tao chỉ đi có một ngày, thế mà ban nhạc của chúng ta đã có tên rồi à? Bọ Cánh Cứng cái quỷ gì! Tên tiếng Anh có phải là Beatlesssssss??”
Thích Vũ ngăn kẻ đang sắm vai cha già nghiêm khắc quá mức với con trẻ – Hoắc Tư Minh lại, dùng vẻ mặt mẹ hiền ôn hòa để hỏi chuyện đứa con trai đang trong thời kỳ nổi loạn – Lạc Hành Vân: “Lạc thần, mày nói thật đi, có phải hôm qua mày lại vội vàng chuồn đi hẹn hò với Pattoni không?”
Lạc Hành Vân liếc nhìn Bùi Diễn đang đứng cùng mấy Alpha ở cách đó không xa, híp mắt, huýt sáo: “Mày nói vậy, hình như cũng không sai.”
Cô A quả O, chiến đấu kịch liệt trong ngõ nhỏ! Đánh dấu tạm thời, sống chết có nhau! Còn cả màn tỏ tình ngọt ngào và một bạn trai nóng hổi vừa ra lò… Tiểu Lạc cảm thấy đây cũng có thể coi như một cuộc hẹn hò, thậm chí còn là một cuộc hẹn hò vô cùng kích thích.
Nào ngờ Hoắc Tư Minh nghe thế lại phỉ nhổ: “Lạc thần, lá gan của mày càng lúc càng to. Bọn tao đã ra cửa hàng cắt tóc điều tra, căn bản không có ai tên là Pattoni, hơn nữa bọn họ cắt cực kỳ cùi! Cực kỳ cùi!” Vừa nói, cậu ta vừa chỉ vào mấy lọn tóc so le trên đầu mình, để Lạc Hành Vân xem chuyện tốt mình đã gây ra.
Thích Vũ: “Mày hãy khai thật ra đi, rốt cuộc là mấy ngày nay mày lén lút thông đồng với ai~”
Ba người khoác tay lên vai nhau, tạo thành một vòng tròn vây quanh Lạc Hành Vân, dùng ánh mắt sắc như dao quan sát cậu.
Lạc Hành Vân không chịu nổi ánh mắt tàn ác như nhìn kẻ địch của đám đồng bọn, khó xử nghĩ: hay là ngả bài luôn?
Nói ra chuyện cậu là Omega và Pattoni chính là lớp trưởng?
Dù sao cũng là anh em, tuy nói ra sẽ hơi xấu hổ – vì cậu làm gay mà còn làm bot – nhưng cậu vẫn là người đầu tiên thoát ế trong nhóm mà, cũng đáng để kiêu ngạo lắm chứ nhỉ?
Hơn nữa, đối tượng của cậu chính là lớp trưởng, là một Alpha chuẩn nam thần! Cậu chỉ là một phó thường dân, vậy mà có thể cua hotboy trường! Tuyệt! Bõ công gay!
Nghĩ thế, Lạc Hành Vân cảm thấy lòng mềm như kẹo bông đường, ngọt ngào bay bổng đến tận trời xanh, hòa vào cả tấn dung dịch axit cacbonic (*) rồi lại rơi xuống, sủi bọt chua khắp đáy buồng tim. Tuyệt quá rồi Tiểu Lạc! Làm tốt lắm, cả ngày lặng lẽ ngồi trong phòng học thế mà cũng có thể cua được hotboy trường. Đây là cái kịch bản gì chứ hả, rõ ràng là muốn khẳng định, để trở thành người chiến thắng giữa cuộc đời thì học tập chính là sức mạnh!
(*) CO2 khi hòa tan trong nước tạo thành một dung dịch yếu của axit cacbonic H2CO3. Axit cacbonic này kết hợp với hương liệu trong nước ngọt có ga tạo nên vị chua đặc trưng cho sản phẩm.
Thời điểm đắc ý trong đời, đơn giản chính là động phòng hoa chúc và ghi danh bảng vàng. Nếu không ai biết chuyện cậu may mắn cua được Bùi Diễn, vậy thì khác gì áo gấm đi đêm, lộng lẫy mà không ai thấy được!
Ừm, hẳn là cậu nên nói với Lâm Chi Chi, để cô làm loa phóng thanh cho tất cả mọi người.
Thậm chí Lạc Hành Vân còn chuẩn bị xong cả lời thoại: Các đồng chí, nhìn hotboy trường đằng kia đi! Đẹp trai không! Ha ha, cậu ấy là của tao! Của tao! Chẳng qua tao chỉ thả ra cho chúng mày đỡ đói con mắt trong chốc lát thôi, hì hì!
Trong đầu chợt lóe ra lời kịch nổi tiếng này, sau đó Lạc Hành Vân không nhịn được nữa, hất hàm về phía Bùi Diễn, chuẩn bị giả ngầu: “Các đồng chí, nhìn…”
Nhưng thám tử lừng danh Hoắc Tư Minh lại không cho cậu cơ hội này: “Mày nói thật đi, có phải Pattoni là một người khác không?”
Lạc Hành Vân phải đạp phanh bất ngờ, khí thế cũng giảm sút: “… Đúng, cậu ấy chính là…”
Thích Vũ: “… Một nữ huấn luyện viên?”
Lạc Hành Vân: “… Hả?”
Hoắc Tư Minh nghiêm mặt: “Bọn tao đã phân tích một lượt rồi, có thể đánh tiếng để lớp trưởng mắt nhắm mắt mở cho mày vắng mặt hai đêm, chắc chắn cô ta phải có chút quyền lực trong trường Lục Sắc này. Nếu là cô giáo trong trường, chúng mày lại nhiệt tình gian díu thế, chắc chắn bọn tao đã sớm phát hiện ra. Cho nên sau khi loại trừ, Pattoni phải là một huấn luyện viên nữ.”
Thích Vũ vỗ vai Lạc Hành Vân, vui mừng giơ tay áo lau nước mắt: “Con trai, có tiền đồ lắm, rất kích thích!”
Chỉ có Trương Lượng vẫn giữ nguyên thái độ ban đầu: “Lạc thần, make love có cảm giác gì?”
Lạc Hành Vân: “… Chúng mày thật biết cách nhảy vào mồm người khác.” Đã thế năng lực trinh thám lại còn tròn trịa một số 0.
Đúng lúc này, huấn luyện viên lớp bọn họ băng qua sân thể dục, đi thẳng một đường tới chỗ Bùi Diễn đứng.
Lạc Hành Vân không rảnh lải nhải với đồng bọn nữa, lén lút mò ra phía sau huấn luyện viên để quan sát tình hình.
Huấn luyện viên hỏi Bùi Diễn: “Tại sao sáng nay cậu không tham gia huấn luyện thể lực?”
Bùi Diễn quay người, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt: “Cảm thấy không khỏe nên đến bệnh viện.”
Huấn luyện viên cười lạnh: “Con gái người ta đến kỳ phát tình còn cố gắng hành quân, một Alpha cao to như cậu lại chạy vào bệnh viện? Không phải là muốn lười biếng đấy chứ?” Hắn xì một tiếng đầy khinh rẻ: “Nam sinh trường Trung học trọng điểm Nam thành phố mà lại có tố chất thế này? So với nam sinh trường Trung học số 13, các cậu còn thua kém đấy.”
Hôm qua huấn luyện viên bị Bùi Diễn khiêu khích, càng nghĩ càng không thể nuốt trôi cục tức này. Hắn cảm thấy nhân cách của mình bị sỉ nhục. Thế nên sáng nay hắn muốn mượn cớ dạy dỗ nhóc Alpha không biết trời cao đất dày kia một chút, nào ngờ đối phương lại vắng mặt.
Giờ vô tình bắt gặp, hắn liền không nhịn được nói móc mấy câu.
Chỉ là Bùi Diễn còn chưa đáp lời, Thẩm Thư Ý đã đi ra từ sau lưng hắn, đẩy gọng kính vàng trên mũi, nói: “Vậy ý huấn luyện viên thế nào, muốn cậu ấy bổ sung một lần huấn luyện thể lực sao?”
Lý Ngộ cũng không dễ chọc, vặn cổ, lớn tiếng bảo: “Đúng, buổi chiều cho cậu ấy luộc trứng và nặn bát sứ được không?”
Còn chưa nói năng gì, huấn luyện viên đã nghe thấy một tiếc “kéttt” vang lên từ phía sau lưng.
Giống như tiếng ngón tay cào vào mặt bảng, khiến người ta nổi ca da gà.
Vừa khéo, huấn luyện viên lại đứng ngay trước nguồn gốc của âm thanh này, thắt lưng như bị đâm mạnh mà cong lại, lông tơ trên người dựng thẳng hết lên.
Hắn hùng hổ xoay người, chỉ thấy một thiếu niên đội mũ che khuất mặt, đang điều chỉnh âm thanh trên điện thoại. Hắn quát: “Cẩn thận một chút!”
Thiếu niên khúm núm cúi người: “Xin lỗi! Xin lỗi!”
Huấn luyện viên định quay đầu nói với Bùi Diễn vài câu, nhưng người ở sau lưng lại bắt đầu tác oai tác quái.
Lần này không phải thứ âm thanh tổn hại não người mà là một đoạn nhạc nền, ca khúc chủ đề đầu phim “Tây du ký” bản 1986 – “Vân Cung Tấn Âm”.
“Tăng tăng tằng tăng tắng tăng tằng tăng tăng~ Tăng tăng tằng tăng tắng tăng tằng tăng tăng~ Chiu chiu chiu~ Chiu chiu chiu~”
Huấn luyện viên và Bùi Diễn đang giằng co giữa sân thể dục, thu hút ánh nhìn lén lút của cả đám người, thậm chí học sinh trường 13 cũng lao ra cửa sổ phòng ngủ để hóng chuyện. Nơi không lớn tin tức cũng lan nhanh, sự tích Bùi Diễn chống đối huấn luyện viên đầy vẻ vang hôm qua đã truyền khắp nơi rồi. Team bồ hóng chẳng bao giờ chê chuyện lớn, ai cũng muốn xem cuộc đối chọi của Alpha hàng đầu và huấn luyện viên sẽ kết thúc thế nào.
Kết quả, một đoạn nhạc vui nhộn chợt vang lên, các bạn học đang phơi nắng dưới mái hiện đều cười như nắc nẻ, cảm thấy bầu không khí căng thẳng như hai bang phái quyết sống mái với nhau đã bị nhuộm sắc hài.
Ngay cả huấn luyện viên cũng tức đến bật cười, xoa thắt lưng, xoay người hỏi: “Cậu đang làm gì thế hả?”
Thiếu niên cầm điện thoại ngồi làm DJ nọ ngẩng đầu, song vì cái mũ quá to nên cũng chỉ lộ ra cái cằm nhòn nhọn: “Buổi tối bọn em sẽ hát bài bày!”
“Tôi chờ!” Huấn luyện viên lớn tiếng nói: “Tối nay cậu mà không hát bài này, ba mươi vòng sân sẽ chờ đợi cậu!”
Nói xong, hắn vừa tức vừa buồn cười chỉnh lại mũ rồi bỏ đi. Nếu còn không đi, hắn sợ nhóc DJ phía sau sẽ hăng hái bật bài “Trư Bát Giới cưới vợ”.
Huấn luyện viên đi rồi, mấy Alpha tự nhiên bước tới gần. Bùi Diễn cũng đi theo bọn họ, yên lặng và biếng nhác hệt như một con sư tử vừa tỉnh ngủ.
Thẩm Thư Ý tinh mắt, vừa liếc qua đã thấy trên cổ Lạc Hành Vân có thêm một món đồ: “Ồ, Lạc thần, cái khăn lụa này được lắm nhé.”
Lạc Hành Vân đẩy mũ lên, vui vẻ dùng ngón tay quấn quấn cái khăn: “Thế à? Tôi cũng thấy nó rất được~”
Lý Ngộ liếc mắt: “Xấu bỏ xừ, xanh đỏ tím vàng, loè loẹt chết người… A, cậu chính là người hôm qua…”
Thẩm Thư Ý tỉnh bơ bịt miệng hắn, liếc nhìn anh Bùi nhà mình bằng ánh mắt hết sức sâu xa: “Mày thì biết cái gì, Hermes đấy, mấy ngàn một cái.”
Lạc Hành Vân đột nhiên phát tài: “Hả?”
Tiểu thiếu gia nhà cũng giàu Hoắc Tư Minh kéo cậu qua xem thử: “Nhìn màu sắc và hoa văn này thì đúng là Hemers rồi, lại còn là mẫu mới ra đầu năm nay. Mày lấy đâu ra thế?”
Lạc Hành Vân còn chưa kịp lên tiếng, Thích Vũ đã cướp lời: “Giả chứ gì!”
Dù bị bịt đến nghẹt thở, Lý Ngộ cũng phải phun mấy tiếng “ha ha” đầy trào phúng qua kẽ ngón