__Hướng tâm, nhưng đó là ánh sáng của mặt trời mọc.***Trong căn phòng đen như mực, chỉ độc một ánh nến mập mờ le lói.Ánh lửa nhỏ bé đến mức, nữ nhân mượn nó cũng chỉ miễn cưỡng thấy được đầu ngón tay mình.Trên mặt đất có một vật sền sệt đang bám vào, nàng vì giẫm lên mà lảo đảo, vung tay lên.
Nàng liều mạng tiến đến gần ánh sáng nhỏ đó tựa như con thiêu thân, cuối cùng lúc đến gần, nàng cũng đã thấy rõ chất lỏng đang dính trên tay mình.Mùi tanh xuất hiện nồng đậm, vì bọn chúng có màu đỏ đến chói mắt, nên trong bóng đêm có thể thấy hết sức rõ ràng.Nữ nhân run rẩy, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ của vật dưới chân.Nàng khóc thút thít, hai tay chăm chăm ôm trước ngực làm tư thế phòng thủ, tiếp cận ánh lửa gần đó.Trong phòng trống rỗng chợt có tiếng vang.Thanh âm phát ra nghe rất trẻ, lại tựa như đang đè cuống họng, lộ ra vẻ quỷ dị trong không gian u ám."Ha ha...!Cô rất xinh đẹp nhỉ? Vậy thì lần sau..."Thanh âm đó xoay quanh thân thể nữ nhân, như ẩn như hiện nhưng làm sao cũng không thể tiêu tan, cứ lặp đi lặp lại.Một cơn gió lớn thổi đến, ánh lửa không chút ý nghĩa này không chịu nổi, hơi lay động rồi bỗng tắt.Đột nhiên bóng đêm lan đến, nháy mắt đã bao phủ nữ nhân đơn bạc.Nữ nhân cuối cùng không chịu được gánh nặng tinh thần, kêu lên.Nhưng lúc nàng vừa thét lên, chớp mắt trong phòng liền sáng rõ, phảng phất như được đốt mấy ngàn đèn chong.Nữ nhân thét lên nỗi sợ bằng cuống họng, sau đó nghẹn nấc hít thở hồng hộc.Đôi mắt nàng trợn trừng, khóe mắt căng muốn nứt ra, rồi vô thức lùi về sau hai bước.Trước mặt là một đống thi thể không rõ bộ vị.Bọn chúng chồng chất lộn xộn cùng một chỗ, vết đỏ lưu trên cùng một chỗ.
Mấy bước đi vừa rồi của nàng vốn không đi đến mấy nơi đó, lại lưu lại những dấu chân máu, khiến cho không gian chật chội như bị xiềng xích trở nên quỷ dị hơn.Nữ nhân run rẩy, ánh mắt dần trống rỗng, cuối cùng dường như chống đỡ đến cực hạn, hai mắt đảo một vòng liền hôn mê bất tỉnh.***Dưới chân núi là thôn An Ninh chỉ mới gần đây biến thành thôn hoang.Mới đầu nguyên nhân từ một gia đình trong đêm khuya thấy một nữ quỷ áo đỏ.
Ngày thứ hai cả nhà đều bị điên, cầm dao phay ở trong nhà vọt ra ngoài đường, hễ gặp người là hỏi: "Ngươi là người xinh đẹp nhất sao?"Mọi người trước kia cho là trói bọn họ lại, tỉnh táo lại liền có thể kết thúc chuyện này.
Nhưng không nghĩ đến nữ quỷ áo đỏ này hình như không phải quỷ hiền lành, nàng ta đã khiến cho rất nhiều người bị điên, bao nhiêu đạo sĩ đều không có tác dụng.Thế nên người ở thôn An Ninh đều dần dần di tản.Sớm nhất là địa chủ được phong hào, tiếp theo là nhà dân phổ thông, cuối cùng là gia đình bần hàn cũng lần lượt rời đi.Vì điều đó mà thôn An Ninh biến thành thôn hoang một cách tự nhiên, một thôn quỷ không người lai vãng.Thương Chiết Sương nghe lời đồn thổi từ trạm dịch, khi nàng đang thương lượng giá cả với quản ngựa.Vừa nghe đến Thương Chiết Sương muốn đến thôn An Ninh dưới chân núi, quản ngựa kia liền đẩy giá lên cao chót vót, còn không thể thương lượng được.Lý do chính là chuyến đi này của nàng, trên cơ bản không có khả năng trở về.Nói là thuê ngựa, nhưng thực chất là mua ngựa.Người còn về không được, chớ nói chi con ngựa.Quản ngựa nói một cách chắc chắn không hề kiêng nể, đến mức ánh mắt nhìn Thương Chiết Sương tựa như có chứa vàng trong đó.Do ánh mắt quá thảm thương của quản ngựa, thậm chí Thương Chiết Sương còn nghĩ là hắn đang quyết tuyệt muốn lập đền thờ cho mình."Thôi thôi, ngươi nói giá đi."Thương Chiết Sương tuy thiếu tiền, nhưng cũng không thích so đo tính toán, đặc biệt là ánh mắt tràn ngập đồng cảm của quản ngựa khiến nàng không thoải mái.Dù nàng không để ý đến hung cát trong huyền học, nhưng cũng biết Không vực không như mấy nơi khác, không phải là nơi yên lành sạch sẽ, mà thôn An Ninh lại càng nguy hiểm.
Thay vì bị ám chỉ mấy "cấm chú" ở nơi này, còn không bằng đi giải quyết việc kia sớm một chút."Một hoàng kim, không thương lượng!""Sao ngươi không đi cướp cho nhanh?""Đừng nói đến con ngựa này của ta là giống Hãn Huyết cực tốt nhất nhì, còn cả tình cảm ta nuôi dưỡng nó, nếu cô thuê nó, về sau ta cũng không còn được gặp, cô không cảm thấy...""Được được được."Thương Chiết Sương nghe quản ngựa nói liền buông thõng mắt, bộ dáng chực khóc lã chã kia, đột nhiên nàng cảm thấy muốn đi buôn còn phải có chút tài nghệ.Thôi, coi như đi trong đường hẻm gặp qua một vở hí kịch đi.Nàng đau lòng móc ra một hoàng kim ném cho quản ngựa, dắt con ngựa tốt Hãn Huyết "tình cảm thâm như biển với hắn", nhảy lên lưng nó chạy đến chân núi.Hoàng hôn khắp tứ phía, gió đêm lay động nhánh cây xào xoạc vài tiếng nhỏ bé.Vài con chim tước vỗ cánh chao lượn lướt qua mái hiên thấp, sau đó dường như cảm nhận được khí tức âm lãnh của thôn làng, kêu một tiếng dài rồi tăng tốc, rất nhanh khuất đi sau hàng cây rừng trùng trùng trong núi.Thương Chiết Sương không biết nàng sẽ ở thôn An Ninh bao lâu, tiện tay buộc con Hãn Huyết tốn tiền bên cây trước cửa thôn.Do không có dấu chân người, cỏ dại xung quanh mọc lên tươi tốt, muốn ở đây năm sáu ngày cũng không lo chết đói.An bài xong con ngựa một hoàng kim xong, nàng chậm rãi đi vào trong thôn An Ninh.Thôn An Ninh không tiêu điều như trong tưởng tượng của nàng, hình như có một lực lượng thần bí nào đó đóng băng trong một khắc.Lớp rêu xanh đậm bám dày trên tường, khiến thôn nhỏ này hòa lẫn cùng với núi rừng.
Đá trên mặt đường rất vuông vức, nhìn vết mài mòn có thể biết, ngày xưa nơi đây có rất nhiều kẻ đi người đến.Sắc trời dần trầm xuống, ánh nắng theo đó dần tan biến, cách đó không xa bỗng có một căn nhà đang sáng.Thương Chiết Sương do dự một lúc,