Thương Chiết Sương hít sâu một hơi, đáy lòng nhịn không được bực bội xông lên, cau mày lạnh giọng hỏi: "Chúng ta có quen biết sao?"Tinh thần của cô nương nhìn qua mười phần không bình thường, gần như sụp đổ, ngồi xổm trên đất, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Cô không thể nói mà không giữ lời, cô không thể...!Ta không muốn chết...!Không muốn chết đâu..."Thương Chiết Sương vừa định hỏi lại, bỗng thấy một đám chạy tới từ cổng vòm bên cạnh, nữ tử cầm đầu một tay kéo cô nương đang ngồi trên đất lên, thấp giọng oán giận mắng: "Tiểu Oanh, đừng la nữa, cô còn chê chúng ta bị hành chưa đủ à?"Nam tử theo sau lưng nhíu nhíu mày, dường như nghe không quen lời nói không hiểu nhân tình của nàng, kéo cô nương gọi là "tiểu Oanh" về sau, trấn an: "Cô đã thấy cái gì rồi? Không sao, đừng khóc.""Nàng ấy tới...!Nàng ấy lại tới, rõ ràng sáng nay mới chết một người mà?" Tề Tiểu Oanh thất thần nhìn nam tử kia, bỗng đôi mắt sáng lên, sau đó điên cuồng gào khóc, "A Đỗ, chúng ta phải làm sao đây, vì sao không ra được, vì sao vậy!"Nam tử kia cúi đầu, sắc mặt hơi âm trầm, ngược lại, nữ tử vừa mới kéo Tề Tiểu Oanh lên luôn chú ý đến sự tồn tại của Thương Chiết Sương.Thương Chiết Sương rõ ràng cảm giác được khi nàng ta nhìn nàng đã run lên một cái, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại."Cô là người mới tới sao?" Giọng nói của nàng mang sự không tin, sâu trong đó còn cả tia bối rối."Mới tới gì?" Thương Chiết Sương nhíu mày, hoàn toàn không hiểu nàng ta đang nói gì."Nơi này, đã tới sẽ không ra được." Nữ tử kia cười như thần kinh, trong ngữ điệu lộ ra sự tuyệt vọng.Sau nàng, trừ nam tử kia còn có hai người đang co đầu rụt cổ, lúc này còn đứng sau cổng vòm, im lặng đánh giá tình hình bên trong."Thôi, trước hết về Kiêm Gia uyển đi." Nữ tử kia thở dài, ra hiệu A Đỗ theo theo Tề Tiểu Oanh đã suy sụp tinh thần ra khỏi căn phòng này.Trên đường đi, bọn họ phải xuyên qua ba bốn cổng vòm bằng đá mới đến được Kiêm Gia uyển.Kiêm Gia uyển có cách bài trí giống với sân kia như đúc, chẳng qua ở đây có thêm một bộ bàn ghế đá dài.Tề Tiểu Oanh đã tỉnh táo hơn, tuy còn nức nở nhưng đã có thể nói hoàn chỉnh câu.Nghe nàng giải thích, Thương Chiết Sương mới hiểu thì ra nàng ấy tưởng nàng là nữ quỷ áo đỏ, nên mới hoảng sợ như thế.Bầu không khí trong đám người vẫn khắc chế như cũ, dường như bất cứ lúc nào cái đao trên cổ bọn họ sẽ rơi xuống.Nữ tử thủ lĩnh nói, nàng tên Lý Nghiên Tuyết, ở cách thôn An Ninh không xa, cũng không biết tại sao sau khi tỉnh ngủ đã xuất hiện ở đây.Người phía sau nàng cũng nhao nhao nói, bọn họ gặp nhau ở đây phần lớn cũng như Lý Nghiên Tuyết, Tề Tiểu Oanh bên cạnh cũng thút thít mấy câu."Lúc nãy ta cho ngươi là nữ quỷ, kết quả, kết quả vậy mà không phải..."Thương Chiết Sương: "..."Sao nàng nghe thấy trong lời này còn có chút tiếc nuối nhỉ?"Cô nương, cô không biết rồi, nếu đã tới đây sẽ không thể trở ra." Lý Nghiên Tuyết lườm nàng một cái, thần sắc cổ quái nói, "Nhưng mà cô không thể chết quá sớm.""Chết quá sớm gì?"Thương Chiết Sương nghe được một tia chán ghét trong lời của Lý Nghiên Tuyết."À, không bao lâu nữa, thay vì nghe chúng ta giải thích, chi bằng ngươi nên gặp tận mặt với nàng cho thỏa đáng." Thanh âm của Lý Nghiên Tuyết rất thấp, quỷ khí lành lạnh phả vào ngày mùa hạ, khiến Thương Chiết Sương còn chưa thấy Cù Tiểu Đào đã cảm nhận được âm khí đập vào mặt."Có lẽ nàng sẽ thích cô..."Sau khi nói câu không rõ ý vị này, Lý Nghiên Tuyết trầm mặc lại, còn Tề Tiểu Oanh xoa ống tay áo, thút thít đáp mấy câu, tựa như muốn đem toàn bộ ủy khuất ở đây phát tiết ra.Qua mấy canh giờ, ngày mai trống rỗng, đã tới buổi trưa.Thương Chiết Sương nghĩ mấy người này ở đây lâu đến vậy, sẽ không thể tuyệt thực, nàng hỏi: "Buổi trưa các người thường ăn gì?"Tề Tiểu Oanh còn đang khóc nức nở, nghĩ rằng như sắp chết đến nơi, Thương Chiết Sương còn hỏi mấy câu không tim không phổi đó, buồn rầu trả lời: "Ngũ cốc trong thiện phòng có đầy đủ, hình như là người ở thôn An Ninh lúc trước để lại."(Ji: Thiện phòng- phòng ăn/nhà bếp)A Đỗ cũng lườm Thương Chiết Sương một cái, không nói gì đi về phía thiện phòng.Thương Chiết Sương nghĩ, Lý Nghiên Tuyết như có chút địch ý với nàng, cảm xúc của Tề Tiểu Oanh cũng không ổn định lắm, hai người còn lại nàng càng không hiểu rõ, chỉ có A Đỗ nhìn ra có thể nói chuyện, thế nên liền đi theo.Lý Nghiên Tuyết nhìn bóng lưng của nàng, trầm thấp cười lạnh: "Không biết hồ ly tinh ở đâu nhảy ra nữa."Tề Tiểu Oanh còn ngồi xổm một chỗ, tinh thần đang hoảng loạn.Tựa hồ A Đỗ cũng không kinh ngạc khi Thương Chiết Sương cùng đi đến, thậm chí hành động đến thiện phòng cũng như cố ý."Cô nương tự mình xông đến nhỉ." Hắn cười khổ, lắc đầu.Thương Chiết Sương lúc này mới chú ý tên của A Đỗ tuy mạnh mẽ mãng phu sơn dã, nhưng bộ dạng lại như một thư sinh yếu đuối.
Bộ trường sam màu xám xanh cực kỳ đối lập với cái sân tiêu điều này.Nàng nhẹ gật đầu, nhìn khuôn mặt của A Đỗ, cảm giác kỳ quái càng sâu."Cô nương, tại hạ khuyên một câu, đừng nên đi vào vũng nước đục này, trừ việc ướt giày cũng chẳng độ được kẻ nào."A