Mọi người trong tình thế bị lạc mất nhau có chút bất an và lo lắng.
Họ đều đặt mình vào một sự tập trung cao cũng như bắt đầu phân tích mọi thứ.
Còn riêng Lai Tử và Lam Thiên thì vẫn nhởn nhở không có động thái gì nổi bật.
Cô vẫn ngồi đó.
Ngồi trên hòn đá to của vừa rồi.
Cũng đang ở mảnh rừng của vừa rồi.
Nhưng chỉ có điều bây giờ không gian yên tĩnh hơn.
Mọi người thưa thớt không thấy một bóng ai.
Một giọng nói trầm có chút khàn khàn cất lên:
- Quả nhiên mày đã phóng con tốt thứ hai rồi.
Lam Thiên nhìn Lai Tử mỉm cười.
Khửu tay cô chạm vào đầu gối của chân trái.
Bàn chân trái thì gác lên hòn đá.
Cô chống cằm với tư thế ngồi đa phần có chút táo bạo và kém sang như mấy chị đại.
Nghiêng đầu bật cười nhìn cậu, cô nói:
- Hắn phóng tốt rồi.
Đến lượt chúng ta đánh rồi.
Tất nhiên là vẫn phóng tốt.
Cậu đứa mắt nhìn tư thế ngồi của cô.
Khuôn mặt đỏ bừng vì ngại ngùng quay sang chỗ khác.
Cô nhướng mày khó hiểu:
- Sao à?
Lai Tử đỏ mặt ấp úng nhắc nhở cô:
- Mày đang mặc váy, đừng ngồi như vậy, sẽ...à ừm lộ hết đó.
Lam Thiên bất giác cũng đỏ bừng mặt theo cậu.
Cô nhanh chóng khép hai chân lại.
Mặt ngại ngùng, cô e thẹn hỏi:
- Mày...chưa thấy gì hết phải không?
Làm sao giờ? Lai Tử vốn thật thà, thêm bản lĩnh dám làm dám nhận của đàn ông ăn sâu vào máu.
Cậu không ngần ngại mà nói bộc bạch ra, nhưng vẫn pha thêm sự gượng gạo khó nói:
- Ờ thì...có cái gì trắng trắng á.
Nghe đến đây, Lam Thiên tuy ngại ngùng nhưng vẫn tối sầm mặt lại.
Cô bật dậy một cách nhanh chóng.
Giơ cao bàn tay, không một động tác thừa, cô tát thẳng vào mặt Lai Tử một phát trời giáng.
Cô quát to:
- Biến thái.
Chát- tiếng tát vang lên.
Chim chóc liền di rời bay đi khỏi cánh rừng.
Trên khuôn mặt điển trai của cậu, bất đắc dĩ xuất hiện vết đỏ với đẩy đủ năm đốt ngón tay trên mặt.
Cậu vừa uất ức vừa dùng tay xoa xoa chỗ vừa bị cô tát hồi nãy.
Lòng thầm nghĩ: Mình có lòng tốt nhắc nhở mà sao lại như rước hoạ vào thân vậy?
Lam Thiên thì ngược lại với sự uất ức đó.
Cô hậm hực tức tối, khuôn mặt hầm hầm như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
Khoăn tay chống lên ngực, ánh mặt đầy mùi thuốc súng nhìn cậu.
Cô gằng giọng:
- Mày oan ức lắm à?
Lai Tử uất ức.
Cậu cố gắng thanh minh sự trong sạch của bản thân:
- Tao vốn không có ý! Tao cũng quay mặt đi rồi.
Mà cũng tại ai bảo mày con gái mà dáng ngồi đúng tướng đàn ông cơ chứ.
Cô cười khẩy, khuôn mặt vẫn nồng nàn mùi thuốc súng:
- Tao vốn thường mặc quần, hơn nữa dáng ngồi của tao đâu phải nói sửa là sửa được.
Mày bảo mày vô tội trong khi mày nhìn thấy hết?
Cậu nghe vậy lại đỏ mặt ngượng ngùng:
- Thì tao đâu có cố ý.
Thấy thì cũng thấy hết rồi! Bây giờ mày tra hỏi tao cũng như không.
Lam Thiên thẹn quá hoá giận.
Cô không ngần ngại cốc một phát vào đầu cậu rồi gằng giọng giáo huấn:
- Mày không cố ý thì mày cố tình à? Hơn nữa mày nghĩ cái thứ mày nhìn thấy có thể nhìn là nhìn được sao?
Lai Tử lúc này khuôn mặt vẫn như trái cà chua gì mắc cỡ.
Cậu nhỏ giọng:
- Rồi rồi! Tao xin lỗi! Lần sau tao không vậy nữa.
Vẻ mặt lúc này của cậu như một chú cún còn tủi thân vì bị cô chủ nhỏ mắng mỏ vậy.
Trước sự đáng yêu đó, cô cũng không nỡ lòng nào trách cứ cậu thêm.
Ai mượn cậu đáng yêu quá! Làm một người cứng cỏi như cô cũng thiếu nghị lực hẳn.
Lam Thiên mỉm cười dịu hiền.
Khuôn mặt cũng vui vẻ không còn hầm hầm như vừa rồi.
Cô nhỏ giọng:
- Được rồi! Vậy mới ngoan.
Cô vừa nói vừa xoa xoa đầu