Nhiệm vụ sinh đẻ - Full - Hoàn

Chương 788.1


trước sau

Lúc Bắc Minh Thiện bảo người giúp việc thông báo Bắc Minh Đông về nhà, Bắc Minh Đông đang ở trên du thuyền màu trắng ở giữa biển.

Trên thuyền chỉ có một mình anh ta, đang dựng cần câu ở đuôi tàu.

Anh ta ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, sau lưng là một chiếc dù lớn. Đôi mắt đeo kính râm đang dán chặt vài cái phao màu đỏ đang nổi lên trên mặt biển hơi gợn sóng.

Thật ra anh ta không cần nhìn vì có hai quả chuông được buộc vào đầu cần câu, nếu có cá mắc câu, cái chuông kia sẽ reo lên.

Sở dĩ anh ta làm như vậy là vì chỉ khi anh ta hoàn toàn tập trung thì mới không nghĩ ngợi lung tung những chuyện khác.

 

Ví dụ như mỗi lần anh ta đi thăm mẹ, bà đều sẽ nói với anh ta những điều không tốt về Dư Như Khiết và Lục Lộ.

Giọng điệu đó như là bà hoàn toàn đặt vị trí của mình vào vị trí một người bị hại, bà không hề cho rằng những điều mình làm là sai lầm.

Bắc Minh Đông đương nhiên không phải kiểu người nghe cái gì là sẽ tin cái đó, anh ta buồn cho hoàn cảnh hiện tại của mẹ mình, cũng buồn cho những chuyện mà bà từng làm.

 

Từ một góc độ nào đó mà nói, Giang Tuệ Tâm có phải cũng là một người phụ nữ đáng thương hay không.

***

Người phụ nữ đáng thương…

Nhưng chính người phụ nữ đáng thương như này lại làm ra những chuyện khiến người ta thấy đáng ghét.

Bắc Minh đông không biết nên làm thế nào với bà mới là tốt.

Với tâm trạng như vậy, nào còn có tâm tình mà làm việc nữa. Anh ta bảo người quản lý của mình từ chối lời mời của vài bộ phim, và lời mời tham gia mấy tiết mục giải trí.

Trong số đó còn có những chương trình thực tế rất nổi trên cả mạng lẫn trên truyền hình, ví dụ như “Running Man”, “Thử thách cực hạn” vân vân.

Bây giờ ngoại trừ việc cách vài ba hôm lại đi thăm mẹ ra, thì anh ta sẽ giấu bản thân trên chiếc thuyền này, rời xa dòng người, đặt mình trên đại dương rộng lớn này.

 

Để cơn gió biển nhẹ nhàng và những cơn sóng nhỏ này cuốn bay hết những nỗi sầu trong lòng anh ta.

“Ting ting ting…”

Một hồi chuông vang lên, đã có cá mắc câu rồi.

Bắc Minh Đông ngẩng đầu lên nhìn cái phao đỏ ở đằng xa, nó đã chìm sâu xuống lòng biển. Cái cần câu kia cũng bị con cá dưới nước dùng sức kéo cong xuống.

Chắc hẳn đây là một

con cá không nhỏ, anh ta vội đứng dậy đi đến trước cần câu, hai tay ra sứ nắm chặt cần, sau đó lấy nó xuống khỏi giá cố định.

Anh ta dùng thực lực của mình để tiến hành đọ sức với con cá dưới biển.

Nhìn cánh tay rám nắng của anh ta, những mạch máu hiện lên rõ ràng trên những cơ bắp cuồn cuộn. Anh ta cắn chặt răng, cơ thể khẽ nghiêng về phía sau, một chân giẫm lên mép thuyền.

Eo anh ta cũng dùng sức theo hai cánh tay, cơ thể ra sức nghiêng về phía sau, sau đó lại hướng về phía trước. Lúc này, một cánh tay nhanh chóng quay trục thu dây lại.

Rồi lại lặp lại động tác ban nãy.

Sau khi lặp lại vài lần thì đã xuất hiện thành quả, mặt biển bắt đầu nổi bong bóng. Đó là biểu hiện của việc con cá phía dưới đang ra sức giãy giụa.

Lúc này trên gương mặt Bắc Minh Đông hiện lên nụ cười thắng lợi.

Đúng lúc này, điện thoại trên người anh ta vang lên tiếng chuông.

Anh ta vốn định không nghe máy.

Vì anh ta nghĩ chắc chắn lại là người quản lý của mình gọi tới. Người quản lý nhất định chịu không nổi sự giày vò của những đạo diễn và đài truyền hình kia nên mới tìm đến anh ta để thương lượng.

Nhưng sau khi chuông điện thoại này vang lên một hồi, thì hồi thứ hai lại vang lên…

Bắc Minh Đông khẽ nhíu mày lại, có thể có chuyện lớn gì mà lại có những cuộc gọi liên hoàn như vậy chứ.

Cuối cùng, anh ta móc điện thoại từ trong túi quần ra, nhưng tay còn lại vẫn không hề thả cần câu ra.

“Alo, rốt cuộc là có chuyện gì, giục cái gì mà giục…”

“Cậu ba, cậu ba Bắc Minh, là tôi. Anh đang ở đâu thế, mau về đi. Cậu cả và cậu hai Bắc Minh, còn có cả cậu Diệp Long đều trở về rồi. Cậu cả bảo tôi gọi cả cậu trở về.”

Người giúp việc rụt rè nói.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện