“Kính thưa các vị khách mời và tổng giám đốc của các tập đoàn lớn, hôm nay là tiệc rượu cuối năm của tập đoàn Bắc Minh thị, cho phép tôi nói vài lời ở đây: Trong tiệc rượu năm nay, đúng như tên gọi, nó là lúc một năm sắp kết thúc, tập hợp tất cả mọi người lại, vứt bỏ những điều không vui trong năm nay, ở đây ăn uống thoả thích, mặc sức buông thả. Đợi đến năm sau, chúng ta tiếp tục tái hợp và nghênh đón thử thách mới với sự nhiệt tình một trăm phần trăm. Là một con người, chúng ta cần nói lời tạm biệt với cái cũ và chào đón cái mới. Tương tự, là một tập đoàn cũng phải tạm biệt người cũ chào đón người mới. Giống như chúng ta, chúng ta phải từ bỏ cái tên tập đoàn Bắc Minh thị, chào đón một chủ nhân mới!”
***
“Ầm...” Tất cả mọi người trong hội trường lập tức sững sờ.
Đương nhiên cũng bao gồm Bắc Minh Diệp Long, Bắc Minh Thiện và Bắc Minh Triều Lâm vừa mới cười nói với khách mời, ngay cả Cố Hạnh Nguyên cũng hít vào một hơi.
“Đường Thiên Trạch, anh có ý gì? Tập đoàn Bắc Minh thị là của nhà họ Bắc Minh chúng tôi, sao anh có thể quyết định? Đừng quên tôi mới là tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Minh thị!”
Bắc Minh Diệp Long xoay người lại, trừng mắt nhìn Đường Thiên Trạch.
Bắc Minh Thiện không lên tiếng, anh chỉ nhìn người đàn ông đang cầm micro thốt ra những lời chấn động với vẻ mặt tươi sáng vào lúc này.
Mắt anh khẽ nheo lại, trong ánh mắt lạnh băng ấy lộ ra vẻ sắc bén.
Giờ phút này, Đường Thiên Trạch nhìn người nhà họ Bắc Minh với điệu bộ của người chiến thắng, anh ta nhếch mép cười: “Tổng giám đốc Bắc Minh, thật ngại quá, bây giờ tôi chính thức tuyên bố rằng cậu đã bị tôi đuổi ra khỏi đây. Nói rõ ràng hơn là Bắc Minh thị đã không còn thuộc về cậu, hiểu chưa?”
“Nực cười, tập đoàn Bắc Minh thị do một tay ông nội tôi sáng lập, sao có thể chỉ dựa vào một câu nói thuộc về ai của anh là thuộc về người đó? Tôi cũng là cổ đông của Bắc Minh thị.” Sao Bắc Minh Diệp Long có thể công nhận lời nói hoang đường này của anh ta được?
Lúc này, những người khác đã bắt đầu xì xào bàn tán. Rốt cuộc vở kịch trong bữa tiệc rượu ngày hôm nay có ý gì?
Họ đều biết thân phận của Đường Thiên Trạch là trợ lý của Bắc Minh Diệp Long.
Ban đầu có ông sếp của vài tập đoàn có quan hệ tốt với Bắc Minh thị muốn đứng ra nói đôi lời công bằng, nhưng lại bị người khác nhận ra ý đồ ngăn cản: “Đây là việc nội bộ của Bắc Minh thị người ta, chúng ta là người ngoài không nên gây thêm rắc rối. Ông nhìn bên kia, cựu tổng giám đốc của Bắc Minh thị, Bắc Minh Thiện vẫn chưa nói gì kìa.”
Bên này, Đường Thiên Trạch lắc đầu một cách bó tay: “Tổng giám đốc Bắc Minh... À, không phải, bây giờ chỉ có thể gọi cậu là cậu chủ nhỏ Bắc Minh. Cậu đừng quên rằng lúc trước cậu đã vào Bắc Minh thị bằng cách nào, sau đó từng bước leo lên vị trí tổng giám đốc ra làm sao. Tôi có thể dõng dạc mà nói, mỗi bước đi của cậu đều được tôi nâng đỡ. Nhưng còn bây giờ, tôi không muốn chơi với cậu nữa, đương nhiên Bắc Minh thị cũng không còn thuộc về cậu. Hôm nay, không chỉ cậu mà cả ba cậu cũng thiếu nợ tôi.”
Những lời này coi như hoàn toàn đẩy Bắc Minh Diệp Long từ trên ngai vàng sáng chói xuống đáy vực một cách không thương tiếc.
Anh ta giận run người, mặt mày trắng bệch, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Đồng thời cũng khiến Bắc Minh Triều Lâm, người đang định nói vài câu lấy lại công bằng cho con trai mình, trở nên im lặng.
Vào thời khắc đặc biệt này, dù ông ta có tranh luận với Đường Thiên Trạch cũng vô ích.
Vì vậy, lúc này, Bắc Minh Thiện quyết định không đối đầu trực tiếp với tên Đường Thiên Trạch này, nếu không thì chỉ khiến hai ba con Bắc Minh Triều Lâm và Bắc Minh Diệp Long hoàn toàn mất hết thể diện trước mặt mọi người.
Lần trước Bắc Minh Diệp Long gần như từ trên trời rơi xuống tới Bắc Minh thị, điều này đã thu hút sự chú ý của Bắc Minh Thiện. Bề ngoài anh tỏ ra bình tĩnh, nhưng cũng âm thầm điều tra Bắc Minh Diệp Long và thế lực đằng sau.
Sau đó một loạt chuện đã xảy ra, người đứng phía sau anh ta cũng dần dần xuất hiện.
Đối mặt với tình hình này, thậm chí Bắc Minh Thiện đã nghĩ đến kết quả xấu nhất, nhưng điều khiến anh hơi bất ngờ là sự việc đã tới giai đoạn hiện tại.
Đề nghị của Bắc Minh Thiện cũng được Bắc Minh Triều Lâm đồng ý. Ông ta kéo con trai và vợ xoay người rời đi trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
***
Bắc Minh Đông nghe xong thì đấm mạnh xuống bàn ăn.
“Rầm…”
Một tiếng động vang lên, bát đĩa trên bàn ăn cũng rung lên theo.
“Đúng là ức hiếp người quá đáng! Không được, không thể cứ thế bỏ qua được, nhất định phải tiếp tục đấu với họ, ba đã hy sinh cả đời vì Bắc Minh thị, không thể để thua trong tay chúng ta như thế. Nếu không thật sự có ngày chúng ta chết cũng không có mặt mũi gặp ba tren trời đâu.”
Đừng thấy Bắc Minh Đông lúc nào cũng cười nói đùa giỡn, không nghiêm túc, nhất là khi đối mặt với chuyện của Bắc Minh thị, anh ta cũng mang tư thế “chuyện không liên quan đến mình thì mặc kệ đi”.
Lúc đó vì Bắc Minh thị có ba và anh cả lo liệu, về sau lại do một mình Bắc Minh Thiện chèo chống, không cần anh ta can thiệp.
Nhưng tình hình bây giờ đã khác, mọi thứ thay đổi quá nhiều. Tập đoàn Bắc Minh thị rất có khả năng không còn mang họ “Bắc Minh” nữa.
Là con cháu dòng họ Bắc Minh, dù có đấu đá nội bộ thế nào, nhưng một khi có người ngoài nhúng tay vào thì tuyệt đối không được phép.
Nhưng nói thì nói như vậy nhưng chuyện nên làm thế nào, là con trai thứ ba của nhà Bắc Minh, anh ta thật sự không biết bắt đầu từ đâu.
“Anh cả, anh hai, có phải chúng ta nên đi tìm Đường Thiên Trạch tính sổ không? Em nhìn thấy tên đó lần đầu tiên đã thấy hơi khó chịu rồi.” Nói rồi anh ta lại an ủi vỗ vai Bắc Minh Diệp Long: “Diệp Long, đừng có quá nhiều gánh nặng tâm lý. Tuy rằng chuyện này do con mà ra,