Lúc này Cố Hạnh Nguyên không hề thấy sợ. Bây giờ cô đã ném nỗi sợ lên chín tầng mây, còn lại cũng chỉ là sự tức giận.
Cho dù trên con đường phía trước thật sự xuất hiện ma quỷ đầm đìa máu hoặc gương mặt đáng sợ, cô đều sẽ vô cùng kiên định và tự tin lao qua người chúng.
***
Sau một lối rẽ, một căn biệt thự cuối cùng cũng xuất hiện ở trước xe.
Đây là nơi cô từng không muốn tới nữa.
Nhưng hôm nay cô lại đến rồi.
Chỉ thấy căn biệt thự khác hẳn với các căn biệt thự khác gần đó.
Những căn biệt thự khác đều giống như cảnh cô nhìn thấy ở trên khu phố chợ, trong sân có một cây thông Nô-en đứng sừng sững, phía trên treo đầy vật trang trí và đèn màu rực rỡ.
Ánh đèn từ trong cửa sổ căn biệt thự hắt ra làm người ta thấy ấm áp.
Mà trong cửa sổ căn biệt thự trước mặt cô ngoài ánh đèn yếu ớt thì không còn gì khác nữa.
Xem ra bọn họ đều ở bên trong.
Bởi vì có một chiếc xe khác đang đậu ở cổng biệt thự. Đó chính là chiếc xe Audi màu trắng mà Đường Thiên Trạch thường lái.
Cố Hạnh Nguyên đỗ xe cạnh chiếc xe màu trắng kia.
Sau đó cô chỉnh lại quần áo, đi vòng qua trước cổng biệt thự.
Cô chậm rãi bước lên bậc thang rồi giơ tay nhẹ nhàng ấn chuông cửa.
"Tới đây..." Bên trong vọng ra giọng nói của một người đàn ông.
Tiếp theo là những tiếng bước chân nặng nề.
"Két..."
Cửa mở ra, đứng trước mặt Cố Hạnh Nguyên chính là Đường Thiên Trạch. Lúc này, anh ta vẫn mặc bộ trang phục trong bữa tiệc ban ngày.
Cô nhìn anh ta lại bất giác nghĩ đến chuyện không vui trong bữa tiệc rượu.
"Hạnh Nguyên, không ngờ cô lại tới vào lúc này. Thật khéo, tôi và sư phụ vừa nói chuyện về cô." Đường Thiên Trạch vẫn tươi cười như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì. Anh ta hơi nghiêng người nhường đường cho cô.
Cố Hạnh Nguyên sa sầm mặt nhìn anh ta lại không trả lời, đi thẳng vào biệt thự.
Đường Thiên Trạch đóng cửa lại và đi theo cô vào trong.
"Sư phụ, đúng là nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Sư phụ xem ai tới này." Đường Thiên Trạch hơi cao giọng nói.
Cố Hạnh Nguyên đi qua hành lang, rẽ vào phòng khách.
Cô thấy Lý Thâm đang ngồi trên sofa dựa lưng vào cửa sổ, trong phòng khách không bật đèn, chỉ có chiếc ti vi sáu mươi inch phát ra ánh sáng.
Chắc đây là nơi phát ra ánh sáng yếu ớt mà cô nhìn thấy được từ bên ngoài.
Lý Thâm hơi bất ngờ khi thấy Cố Hạnh Nguyên tới đây, ông ta khom lưng rời khỏi ghế: "Hạnh Nguyên, ba không ngờ con lại tới vào tối nay. Con tới tìm ba có chuyện gì à?"
Ông ta nói với cô nhưng lại liếc nhìn Đường Thiên Trạch.
Đường Thiên Trạch hiểu ý, khẽ gật đầu: "Tôi đi chuẩn bị ít đồ uống và trái cây cho hai người." Anh ta nói xong thì xoay người rời khỏi phòng khách.
"Chẳng phải chuyện ba hy vọng nhất là con tới đây sao?" Cố Hạnh Nguyên đối mặt với Lý Thâm cũng không khách sáo, ngồi xuống sofa bên cạnh.
Lý Thâm khẽ cười: "Đúng vậy, ba già rồi nên chỉ hi vọng người nhà có thể quây quần bên nhau. Chẳng phải ngày mai là Giáng sinh sao? Nói thật, ba rất muốn con qua đây với ba. Nếu có cả cháu ngoại nữa thì càng tốt."
"Ba tính toán thật sự không tệ. Đáng tiếc, ba chỉ có thể tưởng tượng ra những chuyện đó thôi."
"Đúng là con gái lớn không giữ được. Con có gì thì cứ nói thẳng ra đi, ba không thích bị nhử mồi." Lúc này, vẻ mặt Lý Thâm đã trở nên nghiêm túc.
Cố Hạnh Nguyên khẽ gật đầu: "Vừa rồi ba đang che giấu, bây giờ mới là ba thật nhỉ? Con tới đây chỉ có một việc: Có phải ba bảo anh ta làm chuyện ngày hôm nay không? Sao ba lại muốn đuổi tận giết tuyệt vậy?"
"Đuổi tận giết tuyệt? Ha ha..." Lý Thâm cười lạnh: "Nếu ba thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt, sẽ không để cho mấy người kia có thể rời khỏi khách sạn đó. Về chuyện xảy ra hôm nay, ba cũng không muốn giải thích nhiều, chắc hẳn con hiểu rõ nhất về ngọn nguồn trong đó."
***
Lý Thâm gõ cái tẩu vào trong gạt tàn thuốc trên bàn trà, đổ cặn trắng xám vào bên trong. Sau đó, ông ta lấy từ trong túi ra một ít sợi thuốc màu vàng sậm nhét đầy tẩu.
Tiếp đó, ông ta cầm một hộp diêm, rút ra một que và trượt nhẹ vào cạnh hộp.
Bây giờ, loại diêm này rất hiếm thấy trên thị trường, nhưng khi bật lửa còn chưa được phổ biến thì nó gần như là vật dụng cần thiết của mỗi nhà.
"Xoẹt..."
Vài tia lửa bắn ra, que diêm lập tức cháy lên, kèm theo đó là làn khói xanh nhạt bay lên.
Que diêm đang cháy được đặt ở trên sợi thuốc trong tẩu, ông ta chậm rãi rít vài hơi. Tia lửa kia cũng nhảy nhót theo hơi thở của ông ta.
Trong miệng ông ta phun ra làn khói thuốc mỏng manh.
Ông ta ném phần que diêm đang cháy còn lại vào trong gạt tàn thuốc và mặc cho nó cháy hết.
Cố Hạnh Nguyên cứ ngồi bên cạnh nhìn ông ta không chớp.
Lúc này, Đường Thiên Trạch đã quay lại, đặt khay trà có một ấm trà và ba cái chén đều trong suốt lên trên bàn trà.
Đồng thời, anh ta cũng mang theo ít trái cây.
Anh ta cầm ấm nước sôi rót vào ấm trà, sau đó châm bếp cồn ở dưới đáy ấm trà.
Anh ta dùng muôi gỗ nhỏ nhẹ nhàng gạt từng chút trà trong chén sứ nhỏ vào ấm.
Chỉ một lát, nước trong ấm bắt đầu sôi và biến thành màu xanh nhạt.
Sau khi đun một lúc, Đường Thiên Trạch lần lượt rót trà vào trong chén trước mặt Lý Thâm, Cố Hạnh Nguyên và mình.
Lúc này, trong phòng khách hoàn toàn im ắng, chỉ có ti vi vẫn đang không ngừng phát ra hình ảnh và âm thanh.
Cuối cùng, Cố Hạnh Nguyên vẫn lên tiếng: "Các người đã lên kế hoạch cho chuyện hôm nay bao lâu rồi?"
"Bao lâu à?" Lý Thâm còn chưa lên tiếng, Đường Thiên Trạch đã khẽ lặp lại một câu và nhếch miệng cười.
Anh ta không cần hỏi cũng biết mục đích Cố Hạnh Nguyên đến đây.
Bây giờ hình như chỉ có chuyện nhà Bắc Minh là sợi dây liên kết duy nhất giữa hai ba con bọn họ.
"Đương nhiên là bắt đầu từ rất lâu rồi, lâu đến mức lúc đó tôi còn không biết cô là con gái đã mất tích nhiều năm của sư phụ, lâu đến giây phút vừa biết được cô mất tích. Hơn hai mươi năm qua, sư phụ luôn nghĩ về chuyện này."
Đường Thiên Trạch nói xong lại nhìn gương mặt già