Bắc Minh Đông cầm đũa lên, gắp một ít đồ ăn bỏ vào trong miệng ăn, anh ta ra hiệu với những người làm đang phục vụ ở trong phòng ăn, những người đó đều hiểu ý của anh ta, lần lượt lui xuống.
Thấy phòng ăn đã không còn người khác, anh ta mới mở miệng nói: “Bắc Minh Nhị, anh có thể vô tội được thả ra em rất vui mừng, nhưng em còn có một nghi vấn, đó chính là tại sao mẹ em lại bị bắt. Em biết, chuyện này nhất định có liên quan đến anh có đúng không.”
Bắc Minh Thiện cũng cầm đũa lên, anh gắp một hạt đậu hà lan bỏ vào trong miệng. Sau khi cẩn thận nhai, sau đó để đũa xuống: “Cậu nói không sai, chuyện của dì Tâm có liên quan đến tôi. Có điều đây cũng là kết quả do dì ấy chuộc lấy.”
Bắc Minh Đông nghe mà không quá hiểu, nhưng khi anh ta nghe thấy Bắc Minh Thiện cứ như vậy mà định nghĩa về mẹ của mình, ít nhiều trong lòng vẫn có hơi không thoải mái, mặc kệ như thế nào anh ta vẫn hướng về phía mẹ của mình.
“Bắc Minh Nhị, những năm nay mẹ em đối với anh, đối với nhà Bắc Minh cũng coi như dốc sức không ít. Cho dù không có công lao, vậy cũng có khổ lao có phải không?”
“Đúng, cậu nói không sai. Cống hiến của dì Tâm đối với nhà Bắc Minh mọi người đều nhìn thấy. Cũng sẽ không có ai đến chất vấn những điều này. Bắc Minh Đông, tôi hiểu ý cậu nói, nhưng điều tôi muốn nói là, cho dù dì ấy có như thế, cũng không thể xóa bỏ sai lầm mà dì ấy đã phạm phải có biết không hả?”
“Phạm sai? Mẹ em bà ấy có thể phạm lỗi gì chứ. Bà ấy bình thường thân thiện dễ gần, không có ai không nói bà ấy tốt.” Bắc Minh Đông bắt đầu cật lực biện hộ cho mẹ mình, nhưng lời biện hộ như này ở trong mắt của Bắc Minh Thiện rõ ràng không có một chút giá trị nào.
“Lỗi dì Tâm phạm phải không thể dung thứ, cậu biết không, dì ấy muốn giết mẹ của tôi!” Đây vẫn là lần đầu tiên Bắc Minh Thiện ở trước mặt người khác nhắc đến mẹ mình, trừ ở trước mặt Cố Hạnh Nguyên.
Điều này khiến Bắc Minh Đông cảm thấy có hơi bất ngờ: “Khoan đã, Bắc Minh Nhị không phải mẹ của anh đã mất từ lâu rồi sao? Thế nào lại có liên quan đến mẹ của anh?”
Bắc Minh Đông biết chuyện có liên quan đến mẹ của Bắc Minh Thiện, cũng chỉ biết mẹ của anh vào lúc anh còn nhỏ thì đã chết rồi. Bây giờ Bắc Minh Thiện đột nhiên nói ra một câu như vậy đương nhiên cảm thấy kỳ lạ rồi.
Bắc Minh Thiện đương nhiên biết Bắc Minh Đông không biết nội tình, có câu: người không biết không có lỗi. Nhưng nếu để anh ta biết nguyên do của những chuyện này, vẫn cần thiết nói rõ vài chuyện với Bắc Minh Đông.
“Thật ra bà ấy không có chết, mà đã đến Sabah, ở đó che họ giấu tên rất nhiều năm. Mãi đến gần đây mới trở về. Còn cụ thể bà ấy tại sao muốn làm như thế thì cậu không cần hỏi. Hơn nữa điều tôi còn muốn nói với cậu là mẹ của tôi và dì Tâm còn cả mẹ của Hạnh Nguyên trước đây đều là bạn rất thân.”
“Thì ra là như thế.” Bắc Minh Đông tóm lại cũng hiểu vài chuyện: “Nếu mẹ em với mẹ anh là bạn tốt, mẹ anh về rồi, cũng là bạn cũ trùng phùng mới phải, vậy sao lại hại mẹ anh chứ?”
“Chính là vì mẹ tôi trở về rồi, dì Tâm mới động sát cơ. Tôi nghĩ cậu chắc ít nhiều cũng biết vài chuyện liên quan đến nhà Bắc Minh. Trước khi dì Tâm vào làm chủ mẫu của Bắc Minh Thị, mẹ của tôi mới là bà Bắc Minh.”
Bắc Minh Đông khẽ gật đầu: “Những điều này em đều biết.”
“Chính vì như thế, dì Tâm sau khi thấy mẹ tôi lần nữa xuất hiện, luôn rất lo lắng địa vị nữ chủ nhân của Bắc Minh Thị này không giữ được, cho nên dì ấy đã làm vài chuyện hồ đồ.”
***
Bắc Minh Thiện càng nói trong lòng càng cảm thấy nặng nề, anh cầm chai rượu để ở trước mặt Bắc Minh Đông, lại rót cho mình một ly, sau đó lần nữa một hơi uống cạn. Cuối cùng từ từ nhả ra vài chữ: “Dì ấy vốn dĩ là muốn hại chết mẹ của tôi, chỉ là tính toán sai lệch, mẹ của Hạnh Nguyên trở thành người bị hại. Tôi cũng vì thế trở thành người bị hiềm nghi. Mãi đến sau đó có chứng cứ mới, tôi lúc này mới ra ngoài được, mà dì Tâm cũng nhận được sự trừng phạt đáng phải nhận của dì ấy.”
Bản chất của sự việc, Bắc Minh Đông cuối cùng cũng hiểu rồi. Chuyện rối rắm này khiến anh ta cảm thấy có hơi khó tin.
Có điều, Bắc Minh Đông không phải một người không rõ thị phi, cho dù trong lòng anh ta vẫn đứng về phía mẹ của mình. Nhưng sự thật bày ra trước mặt, anh ta cũng chỉ có thể cảm thấy tiếc nuối.
Anh ta lặng lẽ cầm chai rượu, rót đầy một ly cho mình. Sau đó đứng dậy, hai tay cầm ly rượu nói với Bắc Minh Thiện: “Bắc Minh Nhị, ly rượu này coi như người làm con trai như em thay mẹ em bồi tội với anh và mẹ của Hạnh Nguyên.” Nói xong thì hơi ngửa đầu, sau đó để ly rượu rỗng lên trên bàn.
Đối với thái độ của Bắc Minh Đông, Bắc Minh Thiện cảm thấy rất hài lòng. Anh khẽ gật đầu: “Được rồi, chuyện này coi như bỏ qua đi.”
Nhận được sự tha thứ của Bắc Minh Thiện, Bắc Minh Đông coi như có loại cảm giác trút được gánh nặng, có điều sau vẫn còn một chuyện khiến anh ta có hơi khó mở miệng.
Có điều sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi vẫn mở miệng: “Bắc Minh Nhị, em có một chút suy nghĩ nhỏ, vẫn muốn nhận được sự đồng ý của anh.”
“Nói đi, còn có chuyện gì?”
“Em muốn thay mẹ của em ở trước mặt mẹ anh nói lời xin lỗi, còn muốn đến trước mộ của mẹ Nguyên dâng bó hoa.”
“Tâm ý của cậu, tôi nhận thay cho mẹ tôi. Chỉ là thân thể gần đây của bà ấy không tốt lắm, có điều tôi sẽ vào lúc thích hợp để cậu đi gặp bà ấy. Còn mẹ của Hạnh Nguyên, chúng tôi đã rắc tro cốt của bà ấy ra biển vào ngày hôm qua rồi.”
“Là như vậy sao, vậy em đến lúc đó sẽ lại tìm cơ hội xin lỗi Nguyên.” Biểu cảm của Bắc Minh Đông rõ ràng có hơi thất vọng, anh ta khẽ thở dài: “Thật là không ngờ, khoảng thời gian này lại xảy ra nhiều chuyện như thế, nếu như em có thể ở
bên mẹ em nhiều hơn, có lẽ sẽ không có bi kịch như này xảy ra rồi.”
“Bỏ đi, những chuyện này cũng đều đã qua rồi. Cậu nếu như muốn giúp dì Tâm thì đi thăm dì ấy nhiều hơn. Đối với hành vi của dì ấy, cậu nếu nói tôi rất hận dì ấy, cũng không đúng. Có câu nói: mẹ sinh không bằng mẹ dưỡng. Dì ấy dù sao đối với tôi vẫn có ơn dưỡng dục.”
“Cảm ơn.”
“Được rồi, hai anh em chúng ta cũng không cần nói mấy lời khiến người ta không vui này. Ăn cơm ăn cơm.” Bắc Minh Thiện nói xong thì động đũa.
*
Cùng lúc đó, Cố Hạnh Nguyên đối diện với một bàn đồ ăn thịnh soạn lại không có một chút khẩu vị nào. Mà ba đứa trẻ thì có bộ dạng ăn đến ngấu nghiến.
“Nguyên, cậu sao thế?” Anna nhìn cô.
Cố Hạnh Nguyên khẽ mỉm cười lắc đầu: “Không có gì, chỉ là đang nghĩ vài chuyện.”
“Mẹ, mẹ đang nghĩ đến chuyện liên quan đến chúng con sao?” Trình Trình để đũa xuống hỏi.
Lúc này Dương Dương và Cửu Cửu cũng bỏ bát đũa xuống, ba đôi mắt long lanh đều nhìn sang Cố Hạnh Nguyên.
Đúng thế, lúc này cô quả thật đang phiền não vì chuyện này. Có con thì phải đảm nhận chức tổng giám đốc mà bản thân căn bản không thể gánh được. Nhưng không làm thì sẽ mất đi các con…
Đây là sự lựa chọn lưỡng thoái lưỡng nan, bất luận chọn cái nào điều cô phải đối mặt đều là đau khổ. Tên Bắc Minh Nhị đáng chém ngàn đao này thật là biết hành người.
***
Cho dù Cố Hạnh Nguyên vì vấn đề mà rơi vào tình thế khó lựa chọn, cho nên không ngừng ở trong lòng mắng chửi Bắc Minh Thiện. Chỉ có điều Bắc Minh Thiện – đương sự sống cùng một thành phố với bọn họ, trừ hắt xì hai cái ra thì không có hề hấn gì.
Một bữa cơm trưa, thời gian anh dùng bữa vốn không lâu, nhưng lần này lại là một ngoại lên, ăn trong hơn một tiếng.
Chỉ có điều, anh và Bắc Minh Đông mỗi người rúi đầu ăn ít đồ ăn bày ở trước mặt, thỉnh thoảng cũng sẽ cụng ly.
*
Trong phòng ăn vang lên tiếng nước chảy ào ào, trên người Anna đeo chiếc tạp dề đang rửa bát. Ở đằng sau cô ta, một tay Cố Hạnh Nguyên bê ly cà phê đang bốc khói, một tay đút vào trong túi, thân thể của cô dựa vào cánh cửa.
“Nguyên, lần này cậu thật sự nghĩ kỹ rồi? Nếu là như thế, những ngày tháng sau này của cậu phải làm sao trải qua?”
Cố Hạnh Nguyên sau khi uống một ngụm cà phê, khẽ thở dài: “Phù… cậu nói còn có thể làm sao chứ? Tên Bắc Minh Thiện này rõ ràng đưa ra đề bài khó cho tớ. Để tớ bất luận chọn cái gì cũng sẽ không thoải mái, không chỉ như thế, đến cuối cùng người nhận được lợi ích lại chỉ có một mình anh ta.”
Anna vừa rửa bát đũa, trên mặt lộ ra nụ cười: “Tớ thấy hai người các cậu, chính là một đôi oan gia. Bề ngoài nhìn trông cậu chịu thiệt anh ta được hời, nhưng trên thực tế, tớ thấy cậu được hời còn nhiều hơn…”
Cố Hạnh Nguyên uống hết cà phê trong ly, thuận tay để vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh, cố ý giả bộ kinh ngạc: “Ui cha, thật là không có nhìn ra, cậu nhanh như thế phản tuyến nhanh như thế. Nói mau, cậu từ khi nào bị tên khốn đó mua chuộc rồi?”
Anna dừng lại việc trong tay, ngoảnh đầu rất vô tội nhìn cô: “Nguyên, tớ thật sự là oan uổng, sao làm ra chuyện phản bội cậu được.”
Cố Hạnh Nguyên trưng ra bộ dạng thẩm vấn kẻ phản bội, từng bước từng bước áp sát Anna, ánh mắt nóng bỏng đó giống như muốn nhìn thấu trái tim của cô ta: “Nếu như cậu không có bị tên khốn đó mua chuộc, vậy làm gì phải nói thay cho anh ta. Nói có phải từ khi anh ta đồng ý để cậu mở quán ăn ở tòa cao ốc tổng bộ của GT không?”
Anna sao nhìn không ra cô đây là đang diễn trò chứ, dứt khoát theo cô cũng giả bộ thành bộ dạng đáng thương, lông mày nhíu lại, hai tay cản ở trước mặt không ngừng xua xua. Giống như cô gái nhà lành sắp bị địa chủ bá đạo chiếm không bằng.
“Oan uổng, oan uổng. Cậu có cho tớ một trăm lá gan, tớ cũng sẽ không làm ra chuyện phản bội tổ chức. Vừa rồi tớ chỉ là nói vu vơ. Vẫn mong cô Cố minh giám…”
Cố Hạnh Nguyên thấy bộ dạng khổ sở này của Anna, không nhịn được mà bật cười: “Ha ha, không nhìn ra, cậu cũng biết diễn trò. Hay là tớ giới thiệu cho cậu một kịch bản, cậu sau đó diễn cùng?”
“Được rồi, cậu muốn tớ mệt chết à. Trong nhà một đống việc đang trông vào tớ, đến lúc đó bên ngoài còn có một nhà hàng cần tớ quản lý, cậu còn không thôi, bảo tớ nhận diễn gì đó nữa. Cậu đây là muốn tôi luyện tớ thành nữ siêu nhân à.”
“Tớ không phải vừa mới phát hiện cậu còn có tiềm năng của mặt này nên mới nói sao. Được rồi, không đùa nữa, cậu vừa rồi nói tớ mới là người được hời, căn cứ từ đâu?”
“Ặc, cậu thật sự không nhìn ra sao, hay là giả bộ không nhìn ra. Bắc Minh Thiện đưa ra điều kiện như này chính là muốn tôi luyện cậu.”
“Hừ, nói tôi luyện tớ, không bằng nói muốn tớ mệt chết đi.” Cố Hạnh Nguyên trưng ra biểu cảm không lĩnh tình.
***
“Nguyên, sao có thể nói như thế chứ? Thế gian vạn sự vạn vật đều có nhân quả. Trồng nhân nào thì sẽ thu quả đó.”
“Dừng dừng, dừng lại trước đã. Cậu từ khi nào lại đọc sách về phương diện này rồi. Cái gì mà nhân quả, giữa tớ và tên khốn Bắc Minh Thiện đó không có nhân quả gì hết.” Cố Hạnh Nguyên không muốn có quá nhiều dây dưa với Bắc Minh Thiện, mặc kệ suy nghĩ như thế có phải thật sự xuất phát từ trong lòng hay không, ít nhất lúc này không muốn.