“Tớ à, gần đây đã xem một quyển sách về Phật học. Một mình trải qua mấy năm nay, đột nhiên cảm thấy hình như cuộc sống một mình mới thích hợp với tớ. Còn về vấn đề nhân quả giữa cậu và Bắc Minh Thiện, bây giờ nói dăm ba câu với cậu thì sẽ không rõ lắm. Nói đơn giản đi, sự gặp gỡ giữa hai người chính là nhân, còn những chuyện sau này chính là quả của cái nhân này.”
Nhìn bộ dạng nói chuyện rất triết lý của Anna, Cố Hạnh Nguyên không khỏi thầm nghiền ngầm kỹ lại.
“Gặp gỡ với Bắc Minh Thiện…là nhân. Còn ba đứa con đáng yêu ở bên cạnh chính là quả…”
Anna gật gật đầu: “cậu nói không sai, đây chính là nhân quả. Đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn chỉ là con cái. cậu nghĩ lại cuộc sống của mình đi. cậu đã kể tớ nghe về quá khứ của cậu. Giả sử cậu vẫn ở bên Bắc Minh Diệp Long, vậy thì bây giờ cậu sẽ như thế nào? Có lẽ chỉ là một mợ chủ nhà Bắc Minh, chỉ vậy mà thôi. Nhưng những phương diện khác thì sao? cậu sẽ trở thành một luật sư sao? cậu sẽ có ba đứa con đáng yêu là Trình Trình, Dương Dương và Cửu Cửu ư? sẽ quen biết với mấy người bạn là chúng tôi sao? Đương nhiên, cậu ở bên Bắc Minh Diệp Long, chắc chắn sẽ có con, nhưng vẫn có thể là bọn chúng sao? Ngoại trừ những cái mà cậu thiếu này, thì đương nhiên vẫn sẽ có nhiều thứ hơn bây giờ. Ví dụ, ông cụ Bắc Minh nghiêm khắc, bà Bắc Minh cả ngày đóng vai người hòa giải….Đương nhiên không thể thiếu được, Bắc Minh Thiện sẽ trở thành chú hai của cậu. Tính khí của anh ta sẽ vẫn rất xấu, sẽ đấu võ mồm với ông cụ Bắc Minh cả ngày. Cái cậu không ngăn cản được chính là, đến cuối cùng vẫn sẽ cùng một nhà Bắc Minh Diệp Long bị đuổi ra khỏi nhà Bắc Minh…Mấy cái này đối với cậu mà nói là có thể không quan trọng, nhưng điều quan trọng nhất là: Cực kỳ có khả năng cậu sẽ không gặp được mẹ của cậu. cậu nói xem, cuộc sống như vậy mới là thứ cậu muốn sao?”
Anna nói ra một loạt câu hỏi giả thiết, khiến cho Cố Hạnh Nguyên bắt đầu suy nghĩ lại. Như vậy xem ra, hình như cuộc sống giả thiết kia vốn không phải là điều mà cô muốn.
Cho dù cuộc sống trước mắt có thêm một số điều nuối tiếc, ví dụ như cô, ông cụ Bắc Minh đã thay đổi thái độ về mình, đương nhiên còn có mẹ của mình nữa…
Tuy bọn họ chỉ ở bên mình thời gian ngắn, nhưng đã để lại cho mình sự giàu có về tinh thần mà cả đời này cũng không thể nào có được. Đương nhiên cũng bù đắp đi những sự thiếu thốn trong cuộc đời này.
Đột nhiên, cô nghĩ đến một từ, gọi là, bỏ.
Bỏ: có bỏ là sẽ có được, cuộc đời không có hoàn mỹ, đây mới là chỗ đặc sắc. Thử nghĩ một chút, cái được gọi là cuộc đời hoàn mỹ, chính là một hình thức khác của sự không hoàn mỹ mà thôi.
*
Hai anh em Bắc Minh Thiện và Bắc Minh Đông này, ăn xong cơm trưa thì ai về phòng nấy.
Chuyện xảy ra mấy ngày nay, bọn họ đều cần phải tiến hành chỉnh lý lại tâm trạng một chút.
Nằm trên chiếc giường lớn rộng rãi thoải mái, nhưng cảm giác truyền đến vốn không có khiến Bắc Minh Thiện cảm thấy một tia thả lỏng nào. Nguợc lại còn khiến anh tâm sự trùng trùng.
Anh đang suy nghĩ. Hai con đường đặt trước mặt, Cố Hạnh Nguyên sẽ lựa chọn thế nào? Sau khi cô lựa chọn, bản thân mình sẽ nên ứng đối ra sao?
Đối với Bắc Minh Thiện mà nói, mấy cái chuyện trông vặt vãnh này sao lại còn rắc rối hơn cả chuyện của Bắc Minh Thị vậy chứ.
Chính vào lúc này, điện thoại anh reo lên.
***
Bắc Minh Thiện trở mình, vươn tay cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
Khi nhìn thấy người gọi đến, anh lập tức dấy lên tinh thần: “Bây giờ còn chưa đến 24 giờ nữa, em đã nghĩ xong rồi sao?”
Cố Hạnh Nguyên nghe thấy thanh âm của Bắc Minh Thiện truyền tới, cô bình ổn lại tâm trạng của mình một chút. Cô đưa ra quyết định như vậy cũng đã trải qua sự suy nghĩ kỹ càng rồi mới quyết định.
“Tôi nghĩ không cần phải suy nghĩ thời gian lâu như vậy.”
“Không ngờ em lại có lòng gan dạ và sự hiểu biết như vậy. Được rồi, nếu em đã có quyết định, vậy thì tôi rửa tai xin nghe.” Trên mặt Bắc Minh Thiện mang theo một nụ cười.
“Sự lựa chọn của tôi là, ba đứa con đều theo tôi.” Sau khi nói xong câu này, Cố Hạnh Nguyên giống như là hạ được cục đá lớn xuống vậy, thở ra một hơi thật dài.
Nghe thấy câu trả lời như vậy, đôi mày của Bắc Minh Thiện nhướng lên, khóe miệng khẽ cong: “Em thật sự chắc chứ? Cái giá của việc chọn ba đứa con là…”
Còn chưa đợi Bắc Minh Thiện nói xong, Cố Hạnh Nguyên đã giành nói: “Tôi biết, chọn ba đứa con, thì phải tiếp tục làm Tổng giám đốc của Bắc Minh Thị đúng không.”
“Hoàn toàn không sai, xem ra em đã chuẩn bị sẵn sàng sau này phải đối mặt với thứ gì rồi. Thân là người từng trải, tôi có điều cần phải nói với em, bây giờ Bắc Minh Thiện đã hoàn toàn khác trước đây rồi. Cái phải đối mặt, ngoại trừ Bắc Minh Diệp Long, thì còn có Đường Thiên Trạch. Em hẳn đã nghĩ đến rồi, mục đích hắn đến Bắc Minh Thị vốn không đơn thuần như vậy. Mà em thân là Tổng giám đốc, chức trách là không được để nó rơi vào tay người khác. Cho nên, nếu như bây giờ em có suy nghĩ nào khác thì tôi có thể cho phép em chọn lựa lại lần nữa.”
Tuy Cố Hạnh Nguyên đưa ra sự lựa chọn này, trong lòng Bắc Minh Thiện cảm thấy rất vui. Nhưng anh vẫn có chút lo lắng thay cho cô, cho nên phải nhấn mạnh nhiều lần, rằng làm chức vị tổng giám đốc này có rủi ro lớn đến thế nào.
“Được rồi, không cần anh giả vờ nghĩ cho tôi. Nếu anh thật sự vì nghĩ cho tôi thì sẽ không đưa ra vấn đề khó cho tôi như vậy rồi. Thân là một người mẹ, chỉ cần là vì con thì bất kể trước mặt có gian nan thế nào, thì cũng đều sẵn lòng làm hết. Đương nhiên, giống như anh nói đó, chức vị Tổng giám đốc này vô cùng quan trọng, tôi sẽ cố gắng làm đúng hết trách nhiệm.” Cố Hạnh Nguyên một hơi nói ra những điều mình muốn nói.
Cô rất sợ nếu như không nói ra hết thì mình sẽ lại lần nữa chìm vào trong sự mênh mang của những lựa chọn.
“Được, nếu em đã đưa ra quyết định rồi thì tôi tôn trọng sự lựa chọn của em. Tôi chúc em công việc thuận lợi.” Sau khi Bắc Minh Thiện nói xong thì cúp điện thoại.
Anh lại tìm ảnh có Cửu Cửu ra. Cái động tác này không biết Bắc Minh Thiện đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần rồi. Thân là một người làm cha, trong lòng anh vẫn luôn giữ vị trí cho các con.
Chỉ là, bình thường công việc vô cùng bận,
không có thời gian với các bé, đây cũng đã trở thành sự tiếc nuối lớn nhất trong lòng anh.
Anh sở dĩ cho Cố Hạnh Nguyên hai lựa chọn như vậy, ngoại trừ muốn cô có thể nâng cao thêm năng lực, thì đích thực là trong đó còn bao gồm một số tính toán nhỏ của mình nữa.
Đó chính là, nếu như Cố Hạnh Nguyên lựa chọn ba đứa con thì anh không cần tham dự vào công việc của Bắc Minh Thị nữa, mà thời gian rảnh anh cũng có thể cân nhắc xem nên làm sao để tiến triển mối quan hệ giữa bọn họ. Khi thích hợp, anh sẽ kết thúc cái hiệp nghị này, nắm quyền quản lý Bắc Minh Thị lại.
Nếu như cô lựa chọn từ bỏ ba đứa con, vậy chính là nói anh có thể sống chung với ba đứa con rồi. Tuy công việc vẫn rất bận, nhưng anh cũng có thể ngày ngày được gặp chúng nó.
***
Cố Hạnh Nguyên lại xuất hiện trong văn phòng Tổng giám đốc của Bắc Minh Thị, người khách đến thăm đầu tiên không phải là ai khác, mà chính là Bắc Minh Diệp Long.
Bắc Minh Diệp Long được biết Bắc Minh Thiện đã được phóng thích vô tội từ miệng Đường Thiên Trạch rồi. Hơn nữa, còn từ miệng của Đường Thiên Trạch mà biết được Giang Tuệ Tâm vì giết người mà đã bị bên cảnh sát bắt rồi.
Điều này khiến Bắc Minh Diệp Long cảm thấy vô cùng bất ngờ, không phải vì cái gì khác. Tình cảm giữa anh ta và Giang Tuệ Tâm, ngoại trừ Bắc Minh Đông thì chỉ có anh ta. Đây dù sao cũng vì được bà ta một tay nuôi lớn.
Anh ta biết, Bắc Minh Thiện chỉ cần được phóng thích thì sẽ về Bắc Minh Thị nắm đại quyền. Lần này anh ta đến văn phòng Tổng giám đốc, bề ngoài là chúc mừng Bắc Minh Thiện về Bắc Minh Thị, nhưng thực tế là đến mỉa mai anh, hơn nữa cũng muốn đến nghe nóng tình hình của Giang Tuệ Tâm một chút.
Dù sao chuyện này anh cũng là người rõ nhất.
*
Cố Hạnh Nguyên đã ngồi vào bàn làm việc, đối diện cô vẫn là Hình Uy. Mà ở bên cạnh của bọn họ, cái vị trí chính giữa vẫn còn trống.
Tối hôm qua, Hình Uy nhận được thông báo của Bắc Minh Thiện, được biết Cố Hạnh Nguyên sẽ tiếp tục đảm nhiệm chức vụ Tổng giám đốc của Bắc Minh Thị, hơn nữa yêu cầu anh ta tiếp tục giúp đỡ công việc của cô, và âm thầm quan sát động thái của Bắc Minh Diệp Long và Đường Thiên Trạch.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Hình Uy đứng dậy đi mở cửa.
Khi anh ta mở cửa ra, nhìn thấy là Bắc Minh Diệp Long đang đứng bên ngoài: “Cậu chủ Diệp Long, sau cậu lại đến rồi?”
Bắc Minh Diệp Long mỉm cười nhìn biểu cảm có hơi kinh ngạc của Hình Uy: “Sao, không ngờ tôi sẽ đến, hay là không muốn tôi đến?”
“Xin lỗi cậu chủ Diệp Long, chúng tôi không có ý này.” Hình Uy vội vàng nói, nhưng trong lòng anh ta lại đang nghĩ: Lần này anh ta đến, chắc chắn là không có rắp tâm tốt lành gì rồi.
“Sao, còn không định cho tôi vào ư? Yên tâm đi, lần này tôi đến đây là để chúc mừng chú hai rửa sạch oan khuất, nắm lại quyền Bắc Minh Thị.” Bắc Minh Diệp Long vẫn duy trì nụ cười.
Hình Uy né người ra một bên, nhường đường cho Bắc Minh Diệp Long: “Xin lỗi cậu chủ Diệp Long, hồi nãy tôi thất lễ rồi. Chỉ là lần này cậu đến có thể sẽ thất vọng.”
Bắc Minh Diệp Long vừa đi vào trong, vừa nói: “Ha ha, Hình Uy, anh học nói đùa từ khi nào vậy, tôi có thể có gì để thất vọng chứ…”
Anh ta chưa nói xong thì đã vào văn phòng, hơn nữa khi nhìn thấy vị trí chính giữa vẫn còn trống, mà Cố Hạnh Nguyên vẫn đang ngồi ở bên trong.
Xem ra Hình Uy nói không sai, đích thực là khiến anh ta thất vọng rồi.
Nhưng Bắc Minh Diệp Long vẫn có khả năng thích ứng với nhu cầu bức thiết rất nhanh, anh ta gật gật đầu với Cố Hạnh Nguyên: “Tổng giám đốc Cố ở đây à. Xem ra hôm nay tôi đến đích thực không đúng lúc lắm, sao hôm nay chú hai vẫn chưa đi làm thế?”
Nhìn thấy người đến là Bắc Minh Diệp Long, Cố Hạnh Nguyên cũng cảm thấy có chút bất ngờ. Nhưng vì mặt mũi, cô vẫn đứng dậy khỏi ghế, mỉm cười với anh ta một cái: “Hóa ra là quản lý Bắc Minh Diệp Long, ngọn gió nào thổi anh đến vậy. Thật ngại quá, chú hai anh không có đến. Hơn nữa cái vị trí Tổng giám đốc này tôi vẫn còn phải tiếp tục ngồi. Cho nên sau này, chuyện trong nhà làm phiền anh trực tiếp gọi cho anh ta, nếu như là chuyện công thì đến tìm tôi.”
Bắc Minh Diệp Long gật gật đầu: “Không vấn đề gì, ngày tháng sau này tôi nhất định sẽ không ít làm phiền cô đâu. Đương nhiên, vẫn cần sự ủng hộ lớn của Tổng giám đốc Cố đối với tôi đó.”
“Nhất định nhất định. Nhưng mà cái tôi có thể cho được chỉ là những chuyện có ích cho sự phát triển của Bắc Minh Thị thôi. Nếu như có người muốn động tay động chân trong đó thì tôi cũng sẽ không khách sáo đâu.” Cố Hạnh Nguyên cũng bày tỏ lập trường kiên định của mình, đây cũng là một loại cảnh cáo đối với Bắc Minh Diệp Long.
***
Bắc Minh Diệp Long khẽ mỉm cười: “Được, đối với lời vàng ngọc của Tổng giám đốc Cố, tôi nhất định sẽ ghi tạc vào trong lòng.” Nói xong, anh ta nhấc tay xem đồng hồ một cái: “Nếu chú hai đã giao Bắc Minh Thị cho cô rồi, thì tôi không có chuyện gì phải ở lại đây nữa, tôi còn có chuyện khác rồi, xin cáo từ đây.”
Nói xong, anh ta quay người đi về phía cửa.
“Được, tôi đúng lúc cũng không có nhiều thời gian rảnh để gặp khách. Trên tay có một đống văn kiện vẫn cần tôi phê duyệt, vậy thì không giữ anh lại nữa.” Cố Hạnh Nguyên cũng trả lời dứt khoác, bây giờ nói gì với anh ta thì cũng là một sự lãng phí thời gian, hơn nữa còn khi không đem đến cho mình một bụng tức nữa, mắc gì mà phải làm khó mình chứ