“Mẹ ơi, mẹ đừng giận Cửu Cửu nữa có được không…” Con bé chu cái miệng nhỏ nhắn, nghĩ cách lấy lòng mẹ càng nhiều càng tốt.
Mà lúc này làm nũng chính là cách tốt nhất, đương nhiên mẹ cũng hay trúng chiêu này nhất.
Nghĩ tới đây, thân thể nhỏ nhắn của con bé ngồi vào lòng Cố Hạnh Nguyên, hệt như một tấm keo dán vậy: “Nếu mẹ còn giận Cửu Cửu nữa thì con sẽ dán vào mẹ thật lâu luôn.” Con bé nói xong còn cọ tới cọ lui trên người cô.
Vốn dĩ Cố Hạnh Nguyên không có tức giận như vậy, hơn nữa cô xem cô nhóc ranh này giở trò quỷ, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu khiến lửa giận uất ức trong lòng cô đều tan biến hết.
…
Cố Hạnh Nguyên nhìn ba đứa trẻ bên cạnh, nhưng thật ra bản thân cô nghĩ lại cũng cảm thấy mình có chút không nói nên lời, hay là nói cô đang ghen với tụi nhỏ?
Đúng thật như vậy nha, mấy đứa này nên ở bên cạnh cô là tốt nhất. Bất cứ ai hay kể cả cha tụi nó tới gần một chút thôi thì cô đã cảm thấy không thể chịu đựng nổi rồi, hệt như bản thân cô sẽ bị bỏ rơi hoàn toàn vậy.
Cô bước từng bước qua, đó giờ cô bị không ít người bỏ rơi, đến bây giờ cô cũng không muốn bị tụi nhỏ vứt bỏ, để cuối cùng chỉ còn lại một mình cô.
“Sau này có ai cho mấy con cái gì, nếu không có sự đồng ý của mẹ thì không được nhận nghe chưa. Dương Dương con nhất định phải đặc biệt chú ý. Có nghe không hả.” Cố Hạnh Nguyên cảm thấy nên nhấn mạnh vấn đề này với mấy đứa nhỏ.
Bằng không cô khó có thể đảm bảo lần này cô còn có thể ngăn cản, nếu lần sau không có cô ở đó thì tụi nhỏ sẽ làm càn cho mà xem. Đương nhiên, cô nói như vậy chủ yếu cũng là vì Bắc Minh Thiện, người kia vì để tiếp cận tụi nhỏ mà tốn không ít tâm tư lấy lòng chúng. Lần này còn có thể ngăn cản được, lần sau thì khó mà tránh khỏi.
Hơn nữa, phương pháp tên đó chọn cũng xem như đơn giản mà trực tiếp nhất—lấy tiền đè người. Đây chính xác là điều khiến cô không thể làm được.
Thật quá độc ác mà, cô tin tưởng chỉ cần bọn trẻ mở miệng yêu cầu thì tên đó nhất định sẽ xây dựng luôn một cái sân chơi cho tụi nhỏ.
Không ngờ trước kia Bắc Minh Thiện không thèm quan tâm đến Trình Trình, mà bây giờ còn tỏ ra quan tâm tụi nhỏ hơn bản thân cô nữa.
Theo lý mà nói thì đây là một chuyện tốt, nhưng Cố Hạnh Nguyên chưa bao giờ nghĩ như vậy, cô luôn cảm thấy Bắc Minh Thiện có hành vi như vậy không phải vì anh thực sự thích trẻ con, mà là vì anh đang đưa chúng ra khỏi thế giới của riêng cô.
Đây mới đúng là điều anh muốn, ngay từ đầu luôn là như vậy. Khi đó bọn họ gặp nhau chẳng qua là vì tụi nhỏ thôi. Mặc dù sau này giữa bọn họ cũng từng trải qua rất nhiều chuyện nhưng cô luôn cảm thấy mục đích của anh không trong sáng cho lắm.
Hay là do cô suy nghĩ nhiều? Chịu quá nhiều tổn thương cho nên mới có ý nghĩ như vậy…
“Mẹ ơi, mẹ đang nghĩ cái gì vậy?” Cửu Cửu mở to hai mắt, tò mò nhìn cô.
Cố Hạnh Nguyên biết vừa rồi cô đang suy nghĩ vẩn vơ đến ngớ người, cô nhẹ nhàng giơ tay xoa đầu con gái nhỏ: “Mẹ không có nghĩ gì hết á, vừa rồi mẹ có dọa sợ con không hả? Mẹ xin lỗi nha, đó là vì mẹ rất yêu tụi con cho nên mới sợ tụi con rời bỏ mẹ mà đi.”
“Mẹ à, sẽ không có như vậy đâu ạ, chúng con sẽ không rời bỏ mẹ đâu, đời này tụi con nhất định sẽ luôn ở bên cạnh mẹ mà.” Dương Dương rất hiểu phải làm như thế nào để khiến cô vui vẻ, thằng bé đi tới bên người Cố Hạnh Nguyên: “Mẹ ơi, mẹ cứ thoải mái đi ạ, nếu mẹ không muốn tụi con đi gặp cha thì tụi con sẽ không đi gặp cha đâu ạ.”
Cô thật sự không ngờ Dương Dương có thể biết được tâm tư cô đang nghĩ gì, chỉ là cô không thể nói ra rõ ràng như vậy thôi.
“Cái thằng nhóc này, sao mẹ có ý này được chứ, chẳng qua mẹ chỉ muốn nói với tụi con, sau này mặc kệ là ai xa lạ mà cho tụi con cái gì thì tụi con không được lấy nghe chưa. Dương Dương à, con nói mẹ có vì chuyện nhỏ nhặt như thế này mà tức giận không hả…”
Dương Dương không chút do dự nói: “Đúng vậy ạ!”
Trên trán của Cố Hạnh Nguyên hiện ra vài sợi âm u, cái thằng nhóc ranh này nói chuyện không có nể mặt mũi cô gì hết trơn á.
“Mẹ à…Xuống tay nhẹ thôi…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Dương méo mó, nhe răng trợn mắt lộ ra vẻ thống khổ, mà khiến thằng bé như vậy chính là do cái bàn tay đang ra sức nhéo lấy vành tai của cậu nhóc.
…
Qua mấy ngày kế tiếp, Bắc Minh Thiện không có xuất hiện ở biệt thự Hình Uy nữa. Anh cũng không đến gặp bọn trẻ nữa, mà chỗ mỗi ngày có thể nhìn thấy anh chính là ở tập đoàn Bắc Minh Thị.
Mỗi khi Cố Hạnh Nguyên bước vào văn phòng, gần như có thể thấy được bóng dáng của anh.
Chẳng qua, anh cũng không có ngồi ngay ngắn ở bàn làm việc của anh, đắm chìm trong sự gian khổ của công việc, mà vẫn như cũ bày ra dáng vẻ tổng giám đốc như trước đây, tây trang phẳng phiu tao nhã.
Một đôi giày da bò Italy được làm thủ công sáng bóng, dường như có thể chiếu ra bóng dáng.
Anh luôn tỏ ra rất ung dung ngồi trên chiếc ghế đẩu làm từ những chiếc cọc gỗ nhỏ bên cạnh bàn trà, trên bàn trà trước mặt được đặt một bộ ấm trà đất sét mà anh thường hay dùng.
Trong ấm trà thoảng ra mùi hương thấm vào thâm tâm con người.
Ngoài ra, một vài món điểm tâm tinh tế được đặt trên bàn trà.
Một bên vừa thưởng trà vừa ăn vài món điểm tâm, như vậy thì dễ chịu biết mấy.
Y như anh xem nơi làm việc này như một kỳ nghỉ phép để nghỉ ngơi vậy.
Sau khi nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên từ bên ngoài bước vào, anh đặt tách trà xuống, sau đó gật đầu với cô xem như chào hỏi.
Nhìn thấy Bắc Minh Thiện bày ra tư thế như vậy, Cố Hạnh Nguyên cố tình làm ngơ như không thấy. Nếu không, cô nhất định sẽ nổi điên cho mà xem.
Một ngày làm việc cứ như vậy mà bắt đầu, những chuyện đặt ra trước mặt Cố Hạnh Nguyên vĩnh viễn xử lý không hết. Bên cạnh đó, Hình Uy còn thông báo cho cô một số chuyện khác: Đặt trước mặt cô mấy chục cái thiệp mời màu đỏ.
Ngoại trừ tham gia tiệc rượu nào đó của tập đoàn, còn phải
tham gia triển lãm tranh cá nhân nào đó, thậm chí còn có…
Tóm lại, tất cả đều là những cuộc tụ tập có sự tham gia của giới thượng lưu.
Điều này khiến cho Cố Hạnh Nguyên càng cảm thấy thời gian của cô thật không đủ. Nhưng khi làm trợ lý, cô chưa từng thấy cái tên kia làm qua mấy chuyện phức tạp này.
Chẳng lẽ làm tổng giám đốc cũng có riêng một “Bí tịch chức nghiệp” hoặc là “Sổ tay giao tiếp xã hội” sao?
Dường như cô đối với cái “Đống thiệp mời này” có định nghĩa mới về nó.
Cô liên tục lật mấy tấm thiệp đỏ trên tay, hệt như đang lật một ván bài xì phé vậy, về việc chơi lá bài nào, cô thực sự không thể làm được.
Cô có một loại xúc động muốn hỏi Bắc Minh Thiện nhưng nhanh chóng nén xuống. Cô không thể để cho anh tìm cớ châm chọc cô được.
Cô nhẹ nhàng cắn lấy môi, cuối cùng vẫn chuyển dời tầm mắt khỏi người Bắc Minh Thiện.
“Hình Uy.”
Cuối cùng, cô quyết định đi tìm HÌnh Uy để xin biện pháp, vì thời gian cậu ta đi theo Bắc Minh Thiện lâu nhất, đương nhiên cũng sẽ hiểu cách làm việc của Bắc Minh Thiện.
Nghe thấy tiếng gọi, Hình Uy buông xuống công việc, anh ngẩng đầu lên nhìn Cố Hạnh Nguyên: “Thưa cô, xin hỏi có chuyện gì cần dặn dò?”
Cái này…
Cố Hạnh Nguyên có hơi chần chờ, dù sao thì nếu hỏi cậu ấy mà để cho Bắc Minh Thiện nghe được thì thế nào cũng bị anh châm chọc một phen.
Phương pháp tốt nhất là nên tìm đại một cái lý do để đuổi Bắc Minh Thiện đi.
Nghĩ tới đây, cô lại đưa ánh mắt nhìn về phía Bắc Minh Thiện: “Trợ lý Bắc Minh, anh đi đến phòng thiết kế và phòng công trình để xem tiến độ của mọi người đi.”
Đây đúng là không có gì để nói mà lại kiếm lời để nói đây mà, tuy rằng Bắc Minh Thiện không biết cô tìm Hình Uy có mục đích là gì nhưng khẳng định cô đang đánh lạc hướng anh.
Nếu như người ta đã không muốn cho anh biết thì anh cũng không nên quan tâm làm cái gì.
Anh buông chén trà trên tay xuống: “Sếp Cố, tôi đi qua đó đây.”
…
Hình Uy thấy ông chủ đi khỏi văn phòng, lúc này mới nghi ngờ hỏi: “Thưa cô, cô muốn hỏi tôi chuyện gì, sao lại bảo ông chủ đi vậy?”
Bị người vạch trần quỷ kế, cảm giác thật sự không tốt lắm. Cố Hạnh Nguyên xấu hổ cười với Hình Uy, sau đó lấy thiệp trong tay ra quơ quơ trước mặt Hình Uy: “Cậu thấy rồi đó, tôi mới nhận chức không lâu, công việc còn chưa hoàn thành, sao lại có thời gian đi tham gia mấy cái buổi tụ tập như vậy chứ. Tôi thấy ở phương diện này không thiếu mấy tập đoàn lớn nên tôi mới lo lắng nếu không đi được sẽ khiến bọn họ mất hứng, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng tới uy danh của tập đoàn, như vậy sẽ không tốt cho lắm. Bằng không cậu có thể giúp tôi xem coi nên nhận lời mời tập đoàn của ai sẽ thích hợp hơn?”
Hình Uy cũng lộ vẻ khó xử: “Cô à, tôi cũng chỉ là một trợ lý, về phương diện xã giao thương nghiệp, tôi cũng không rõ ràng lắm, lại không dám tự tiện đưa ra chủ ý bậy bạ. Nếu cô muốn lấy ý kiến thì nên đi thảo luận với ông chủ thì hơn?”
Cố Hạnh Nguyên nghe xong thì cảm thấy cái đó cũng tốt. Nhưng lúc đầu cô vì không muốn đi hỏi Bắc Minh Thiện nên mới đi hỏi Hình Uy, nhưng không ngờ rằng đi một đường lại vòng trở về chỗ cũ.
Cô nhất định không chịu tin Hình Uy không có cái năng lực này, nếu không thì Bắc Minh Thiện sao có thể coi trọng anh ta như vậy.
“Hình Uy à, cậu cũng không nên khiêm tốn như vậy chứ. Cậu đi theo Bắc Minh Thiện nhiều năm như vậy, sao chuyện nhỏ này không biết được chứ, cậu mau cho tôi một chủ ý gì đi mà.”
Hình Uy lộ ra vẻ mặt đau khổ, thấy bản thân không có cách nào từ chối nên chỉ có thể kiên trì cho Cố Hạnh Nguyên một chủ ý.
Đêm đó, mặc dù không thấy chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng anh ta vẫn biết được đại khái tình hình.
Dù là nhân viên hay bạn bè, anh ta rất hy vọng Cố Hạnh Nguyên có thể ở bên Bắc Minh Thiện, mặc kệ là “Gương vỡ lại lành” hay cái gì khác.
Ban đầu anh ta không muốn nói là bởi vì muốn tạo cơ hội cho hai người họ, nếu không thì nhìn hai ngày nay hai người này cùng ở chung văn phòng mà lại rất ít nói với nhau.
Nếu có nói thì cũng nói về mấy chuyện công việc.
“Thưa cậu Bắc Minh, trợ lý Bắc Minh đến rồi.” Máy nhắn trên bàn Bắc Minh Diệp Long vang lên.
Trợ lý Bắc Minh…
Sau khi Diệp Long nghe được cách gọi này, khóe miệng không khỏi nhếch lên, từ khi ở trong phòng họp, anh đã không nhìn thấy mặt anh ta lần nào.
Đương nhiên, anh cũng không có hứng thú đi hỏi thăm về chuyện Bắc Minh Thiện làm trợ lý.
Hôm nay đột ngột tới đây là có chuyện cần tìm, hay nói bây giờ anh bắt đầu hao tâm rút thời gian tới đây để bắt đầu kiếm chuyện với mình?
Khi Bắc Minh Diệp Long đang định thông báo bên ngoài để cho Bắc Minh Thiện đi vào thì Đường Thiên Trạch đang ngồi ở một bên đột nhiên đứng lên: “Tên đó tới đây nên tôi tránh đi thì hơn, tôi gặp tên đó cũng không có gì để nói, huống hồ, tôi cũng không muốn phá hỏng bất cứ thứ gì của anh cả, anh hẳn nên hiểu ý của tôi.”
Bắc Minh Diệp Long cũng gật đầu: “Nếu đã như vậy thì anh tạm thời tránh đi một lúc, chẳng qua chú ta đã mở cửa vào rồi, nếu anh ra ngoài sẽ chạm mặt.”
Đường Thiên Trạch nhíu mày, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, nói: “Vậy tôi sẽ vào phòng trà nước một lúc.”