Nhiệm Vụ Sinh Đẻ

Phẩm trà


trước sau

Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Bắc Minh Diệp Long mới nói: “Mời anh ta vào đi.”

Sau khi nói xong, nửa phút sau, cửa văn phòng của Bắc Minh Diệp Long mở ra. Bắc Minh Thiện chậm rãi ở bên ngoài đi vào.

” Quản lí Diệp Long mở cửa lâu như vậy, không biết có phải tôi đã phá hỏng chuyện tốt gì của cậu hay không?”



Bắc Minh Diệp Long cũng thản nhiên cười, giữa bọn họ, ngoài một số thứ gọi là công việc, dường như không thể tìm thấy bất cứ chủ đề nào để nói chuyện.

Bắc Minh Thiện tới văn phòng anh ta, cũng không phải chuyện bất ngờ gì, cái này cũng do Bắc Minh Thiện từng gây cho người khác quá trời chuyện bất ngờ, thế cho nên tới cuối cùng chỉ còn lại cảm giác tê tái.

“Chú hai à, chú quá khen rồi. Cháu sao có thể so được với chú chứ, mỗi ngày có không ít oanh yến quay quanh bên người chú. Diễm phúc như vậy cháu không có phúc hưởng đâu.”

Trong lòng Bắc Minh Thiện cũng rất rõ ràng, chẳng qua nó chỉ muốn giễu cợt anh trước kia làm mấy chuyện không ra gì. Nhưng mà, mấy cái chuyện đó giờ không còn quan trọng nữa.

Huống chi, anh đến đây chỉ để làm mấy chuyện thông thường cho có lệ thôi.

“Quản lí Diệp Long, có nhất thiết phải nhắc lại chuyện cũ đã qua hay không?” Anh nói xong, còn thật sự không coi mình là người ngoài, chắp tay sau lưng, còn bày ra dáng vẻ lãnh đạo lâu năm, chậm rãi đi quanh văn phòng của Bắc Minh Diệp Long.

Chưa kể, trong phòng làm việc của Bắc Minh Diệp Long, từ bày trí cho tới đồ vật đặt bên trong đều tốn không ít công sức. Hơn nữa, còn có rất nhiều thứ cố tình mua từ nước ngoài về.

“Không tệ không tệ. Không nhìn ra nha, trình độ thưởng thức tiến bộ rất nhiều nha. Hơn nữa, cách bài trí của văn phòng này cũng hầu như không khác biệt giống như cái văn phòng ở trên kia nha.”

Bắc Minh Diệp Long ngồi ở vị trí của anh không hề nhúc nhích, nhưng ánh mắt vẫn không ngừng chuyển động theo bước chân của Bắc Minh Thiện.

Nghe được lời nhận xét của Bắc Minh Thiện về văn phòng làm việc của mình, anh ta phá lệ đứng lên: “Chú hai à, nghe qua thì có lẽ chú đang khen ngợi tôi nhưng khi nghe kỹ thì sao thấy mấy lời này của chú như đang châm chọc tôi vậy.”

Bắc Minh Thiện nhìn về phía Bắc Minh Diệp Long: “Cái này cũng tùy thuộc vào suy nghĩ của cậu.” Nói xong, Bắc Minh Thiện đi tới trước bàn trà: “Sao hả, không mời tôi uống một ly sao?”

“Chú hai, sao chú lại nói vậy chứ, ngồi đi.” Bắc Minh Diệp Long ra khỏi bàn làm việc của anh rồi đi qua bên bàn trà.

Ở đây có một cái gò nhỏ làm bằng bốn gốc cây, bên trong là một ấm trà sứ trắng, khay trà đặt hai cái ly, đồng thời còn có sáu cái ly khác úp xuống.

“Xem ra chỗ này của cậu thường xuyên có người tới đây thưởng trà?”

Bắc Minh Diệp Long cất hai ly trà đã dùng qua: “Nơi này của tôi làm gì có ai tới đây chứ, người từ trên xuống dưới ở Bắc Minh Thị cũng chỉ theo chú hai. Cho dù làm mấy chuyện đơn giản thì tôi cũng không mời được ai.”

“Quản lí Diệp Long nói mấy lời này cũng hơi nghiêm trọng rồi đó, nếu tôi nhớ không lầm thì ở trong cuộc họp thì gần như ai cũng nghiêng về phía cậu hết nha.” Bắc Minh Thiện nói xong, ánh mắt gắt gao nhìn anh ta, xem phản ứng của anh ta như thế nào.

Đối với đề tài này thì Bắc Minh Diệp Long cũng không muốn bàn luận với anh, sau khi rửa sạch hai tách trà, sau đó đổ một ít trà vào ấm trà, tiếp theo là nước nóng.

Vì khi nãy anh ta không trả lời chủ đề kia nên anh cũng tìm một cái khác để nói. Nhìn thấy kỹ thuật pha trà của Bắc Minh Diệp Long rất thuần thục, Bắc Minh Thiện không khỏi gật đầu.

Có thể coi anh là một chuyên gia thưởng trà, trà đạo mặc dù không tinh thông cho lắm nhưng cũng được coi thành thạo: “Trà nghệ của Quản lí Diệp Long đúng là không tệ, nhưng trà cụ thì hơi kém một chút. Hiện tại cậu nói thế nào đi nữa cũng có thể coi là dưới một người, trên nhiều người thì cũng phải làm sao cho ra dáng chứ, ít ra cũng mang lại chút mặt mũi cho cậu.”

“Tôi chỉ tùy tiện uống chơi thôi, không giống như chú hai đây đi tận tâm nghiên cứu. Nhưng mà chú cũng đã nói như vậy thì tôi cũng sẽ tiếp thu ý kiến của chú, đợi có cơ hội thì tôi sẽ về đổi một bộ trà khác.”



Bắc Minh Thiện và Bắc Minh Diệp Long, hai người cùng ngồi ở hai bên, trong tay mỗi người cầm lấy một ly trà thơm, nếu không biết chuyện bên trong thì hẳn là cảm thấy hai người họ là hai chú cháu yêu thương hòa thuận lẫn nhau.

Sau khi uống hết mấy chén trà, Rốt cuộc Bắc Minh Diệp Long cũng không chịu nổi nữa, Anh ta buông chén trà trên tay xuống: “Chú hai à, trà cũng uống xong rồi, mấy câu chào hỏi cũng đã nói xong luôn rồi, có phải chúng ta nên nói chính sự hay không hả?”

Bắc Minh Thiện cười nhạt, anh cũng đặt chén trà vào khay: “Chẳng lẽ chúng ta ngoài nói chuyện công việc ra thì không còn chuyện nào để nói hết hay sao?”

“Đương nhiên có chuyện khác để nói rồi, chẳng qua với sự hiểu biết của tôi về chú hai thì chú cũng sẽ không dành thời gian cho mấy chuyện vô nghĩa. Người tỏ tường như hai người chúng ta cũng không cần nói vòng vo.”

Bắc Minh Thiện không nhanh không chậm, sau khi bưng ấm trà lên rồi rót đầy một ly, vẻ nhàn nhã lịch sự trên mặt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng như xưa.

Bắc Minh Diệp Long cũng bình thản nhìn anh, trong lòng cũng hiểu sắp nói vào chuyện chính. Thực ra khi biết được Bắc Minh Thiện tới đây thì anh ta cũng đã đoán ra trước được nên trong lòng sớm đã có chuẩn bị.

“Quản lí Diệp Long, tôi tới chỗ của cậu cũng chỉ thực hiện đúng chức trách của mình mà thôi. Cậu cũng biết rồi đó, hiện tại tôi chỉ là một tên trợ lý nho nhỏ, sếp Cố bên kia phân phó cái gì thì tôi cứ dựa theo đó mà làm. Hôm nay tôi tới đây là để đánh tiếng với cậu, hy vọng sau này cậu có thể phối hợp công việc với tôi.”

Bắc Minh Diệp Long cảm thấy có hơi buồn cười: “Chú hai à, xem chú nói gì này, cho dù là chú không coi tôi là người thân thì tôi vẫn như cũ xem chú là người thân mà. Cho nên chuyện công việc chú cứ an tâm đi, tôi nhất định sẽ phối hợp với chú mà. À, đúng rồi! Mong chú trở về thông báo với sếp Cố một tiếng, tôi nhất định sẽ kiếm chút thời gian để tâm sự riêng với em ấy.”

Cái này không phải là đang khiêu khích ở trước mặt anh sao, cố ý ở trước mặt anh mà nhắc tới Cố Hạnh Nguyên, hẹn cô ra ngoài một mình. Đây rõ ràng là không có đặt Bắc
Minh Thiện vào mắt mà.

Nhưng ngày hôm nay, Bắc Minh Thiện lại cư xử rất khác thường, anh không tức giận hay thể hiện thái độ bản thân không hài lòng với câu nói khi nãy của Bắc Minh Diệp Long.

Anh chỉ gật đầu: “Được thôi, Quản lí Diệp Long, lời của cậu tôi sẽ chuyển cho Cố Hạnh Nguyên, nhưng tôi cũng phải nhắc nhở cậu: “Về phần em ấy có chịu nhận lời hay không thì tôi không biết, dù sao thì em ấy còn phải dành thời gian chăm sóc cho tôi và ba đứa nhỏ nữa. Chắc cậu cũng biết, đứa bé Trình Trình kia do tôi một tay nuôi lớn nên rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng Dương Dương thì không giống vậy, luôn nghịch ngợm tùy hứng. Ngoại trừ hai đứa nhỏ kia, đứa con gái út của tôi và em ấy vẫn luôn ỷ lại vào em ấy.”

Bắc Minh Thiện nói ra những lời này luôn nói về chuyện nhà của bọn họ, nhưng câu nào câu nấy đều gõ mạnh vào lòng của Bắc Minh Diệp Long. Lúc nào cũng luôn nhắc nhở anh: Cậu không nên vọng tưởng tới Cố Hạnh Nguyên, cậu đã bỏ lỡ em ấy mà tôi—Bắc Minh Thiện, có như thế nào đi nữa cũng đã có ba đứa con với Cố Hạnh Nguyên. Quan hệ của hai chúng tôi sẽ không có dễ dàng tan rã như vậy.

Làm sao mà Bắc Minh Diệp Long không hiểu rõ ý tứ này chứ, đương nhiên đây cũng điều anh quan tâm nhất. Vì vậy anh luôn cảm thấy ông trời đối xử bất công với anh.

Rõ ràng là anh quen biết Cố Hạnh Nguyên trước, cũng từng là tình nhân của nhau. Nhưng vì sao Bắc Minh Thiện lại xuất hiện rồi cướp đi Cố Hạnh Nguyên trong tay anh chứ.

Như vậy còn chưa tính, vậy mà cố tình hai người họ lại có luôn ba đứa con.



Đối với Bắc Minh Diệp Long mà nói, Cố Hạnh Nguyên bị Bắc Minh Thiện cướp đi, nên anh chỉ có thể nghĩ cách đoạt cô trở về tay anh.

Nhưng bây giờ lại có thêm ba đứa nhỏ, tựa như bức tường cao không cách nào nhảy qua được, ngăn cách anh ta và Cố Hạnh Nguyên lại cố tình kéo Bắc Minh Thiện gần với Cố Hạnh Nguyên.

Bắc Minh Diệp Long thấy trên mặt Bắc Minh Thiện mang theo nụ cười như có như không, nhưng với anh đó là những lời châm chọc và chế nhạo. Nói cho anh ta biết đừng có mà mơ tưởng tới Cố Hạnh Nguyên.

Nhưng anh ta không muốn nhận thua một cách dễ dàng như vậy, anh biết rất rõ mục đích trở về Bắc Minh Thị đến tột cùng là vì cái gì, không cần biết đến giữa chừng sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ cần kết quả cuối cùng là điều anh muốn là được rồi. Đây mới đúng là làm chuyện lớn, sẽ không bao quá để ý đến “Việc nhỏ” nào hết.

“Chú hai à, mấy chuyện này chú không cần phải lo lắng cho em ấy đâu. Dù sao thì tôi cũng từng trãi qua quãng thời gian vui vẻ với em ấy, huống chi ba đứa trẻ kia cũng coi như em trai của tôi. Vì tình xưa nghĩa cũ nên tôi sẽ ra tay giúp em ấy.”

Xem ra Bắc Minh Diệp Long không có nhượng bộ, vậy thì hãy chờ xem.

Hình Uy cầm trên tay mấy tấm thiệp mời mà Cố Hạnh Nguyên đã đưa cho anh, nhìn chữ ký ở dưới góc bên phải, có thể nói bọn chúng đều là nhân vật có uy danh.

Dù có tham gia vào cái nào đi chăng nữa thì chắc chắn cũng sẽ đắc tội với những người khác, đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống rắc rối như vậy.

Nhìn thấy vẻ bối rối trên khuôn mặt của Hình Uy, Cố Hạnh Nguyên biết rõ anh đang gặp rắc rối nghiêm trọng. Đồng thời Hình Uy cũng tỏ ra vẻ khó xử, trong lòng anh không ngừng mắng chửi Bắc Minh Thiện. Nói tóm lại, trước mắt anh nên giải quyết hết mấy chuyện khó khăn này đều do Bắc Minh Thiện gây ra cho anh cả.

Mà hiện tại cái tên đó đang ung dung tự tại ở bên ngoài…

Sau hơn nửa giờ, Hình Uy cầm trên tay hai tấm thiệp mời: “Thưa cô, vận dụng hết kinh nghiệm mấy năm nay tôi đi theo ông chủ thì cuối cùng cũng lựa chọn giúp cô hai cái thiệp này. Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì hả? Cho tôi xem trước đã.” Cố Hạnh Nguyên đang nhức đầu gần chết, rốt cuộc cũng có thể nghe được một cái tin tức tốt khiến cô cảm thấy hứng thú.

Hình Uy lựa chọn hai cái thiệp đưa cho Cố Hạnh Nguyên.

Cố Hạnh Nguyên tiếp nhận rồi xem xét, một là lời mời từ một cơ quan chính phủ nào đó, còn lại là Thịnh Đường Quốc Tế luôn duy trì mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với tập đoàn Bắc Minh Thị.

“Hình Uy à, vừa rồi cậu còn chưa nói hết, chỉ là cái gì vậy?”

Trên mặt Hình Uy lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Cô chủ à, cô cũng thấy đó, hai tấm thiệp mời này, một cái là của chính phủ, một cái là bên thương nghiệp. Mà hai cái này chúng ta không nên đắc tội ai hết. Cô chủ nên chú ý thời gian một chút, nếu có thể sắp xếp thêm một ngày thì sẽ không như bây giờ không có cách nào khác. Nhưng ngặt nỗi ngày tổ chức của bọn họ là cùng một ngày, diễn ra trong cũng một khoảng thời gian nữa. Đây chính là vấn đề lớn nhất.”

Bắc Minh Thiện đứng lên khỏi ghế, nhẹ nhàng dùng tay phủi bụi trên người. Nhưng trên thực tế, văn phòng của Bắc Minh Diệp Long luôn được quét dọn sạch sẽ không dính một hạt bụi nào, nhưng anh lại cảm thấy ở chỗ này hơi dơ dơ làm sao ấy.

Bắc Minh Diệp Long cũng đứng dậy: “Sao hả, sao chú hai không chịu ngồi thêm một lát nữa?”

Bắc Minh Thiện quay đầu nhìn Bắc Minh Diệp Long: “Mắc công làm chậm trễ thời gian của cậu nữa. Bây giờ chức trách của tôi có hạn, còn một vài bộ phận khác cần phải đi xem.”

“À, nếu đã như vậy thì tôi cũng không giữ chú lại nữa.” Bắc Minh Diệp Long nói xong thì đi theo sau Bắc Minh Thiện, tiễn anh tới cửa.

Sau khi Bắc Minh Thiện đi ra ngoài, anh dừng bước rồi xoay người lại.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện