Tú Chiêu là một học sinh ngoan chính hiệu, ngoài ngoan ngoãn học tập, yêu thương ông bà cha mẹ thì cậu còn giỏi làm nũng, bắt được cảm xúc của người khác. Lúc mamg thai Tú Chiêu, mẹ cậu vì lạm dụng thuốc, ăn uống không hợp lí nên cậu sinh ra đã có thêm một cái động của con gái. Cha mẹ cậu áy náy, xót con nên từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ để cậu chịu khổ.
Gia đình yêu thương, bạn bè đông đúc. Vốn tưởng bỏ qua cái lồn bên dưới thân thể dị dạng kia thì có thể một đời sung sướng, yên bình đến già. Nhưng không ngờ cơ thể của Tú Chiêu bẩm sinh đã yếu, đã định sống không thọ. Năm cậu 18 tuổi, cơ thể đã suy thoái dần. Cha mẹ chạy chữa khắp nơi nhưng bất lực, hận không thể dùng tiền đổi lấy thời gian bên cạnh con trai yêu.
Tú Chiêu được cưng chiều từ nhỏ, quan niệm sống rất ngây thơ. Cậu nghĩ nếu bản thân đã định sẽ chết, vậy thì vui vẻ chấp nhận. Sống bao nhiêu ngày thì được bấy nhiêu ngày, chỉ sợ cha mẹ ông bà đau khổ, còn cậu thì sao cũng được. Cậu càng lớn, thân thể càng phát dục đầy đủ, tuy sức khỏe suy yếu dần nhưng mà phương diện sinh lí lại vô cùng khao khát. Lúc đầu chỉ là ngứa ngáy vô cớ, sau lại thành khát khao da thịt.
Cậu căn bản không thể chống lại được bản năng của mình, sa đọa vào trong những tác phẩm đồi trụy, tưởng tượng thành bản thân rồi tự sướng. Đến tận những ngày cuối đời, giây trước vừa dặn dò ông bà cha mẹ phải giữ gìn sức khỏe, đừng quá đau buồn, giây sau lại vô cùng hào hứng xem truyện đồi trụy yêu thích lần cuối.
Sau khi chết, cậu bị hút vào một không gian trắng xóa. Nơi này chỉ có cậu và một giọng nói đến từ không gian mà không có hình thể:
" Xin chào chủ nhân Tú Chiêu, hệ thống 247 nhận được tín hiệu vì chủ nhân phục vụ"
Tú Chiêu đơ người, hệ thống là cái gì vậy? Chẳng lẽ đây là địa phủ thời 4.0 à?
Bây giờ đúng là cái gì cũng hiện đại hóa nhỉ...
Hệ Thống không thấy Tú Chiêu trả lời, nhìn vẻ mặt ngu người của cậu, đành kiên nhẫn giải thích:
" Chủ nhân đừng hoang mang, đây là thế giới song song. Vì chủ nhân ở thế giới thực đã chết, cho nên được