Thế giới 2: Cung đình hầu tước
《Lần đầu gặp mĩ nhân đã rung động, quyến rũ nam chủ》
Chỉ đăng tại wp @camanvan
Nghiêm cấm đọc web reup, kiếm tiền bất hợp pháp.
Dương Minh Vũ sửng sốt, như bị điểm huyệt đứng im. Tam công công gọi hắn hai tiếng, thấy hoàng thượng vẫn còn trên mây thì to gan tiến đến lay người. Lúc này Dương Minh Vũ mới hoàn hồn, không hiểu tại sao rõ ràng hắn tu dưỡng rất tốt, trước giờ chưa từng có ham muốn tình dục, bây giờ lại vì một cái bóng của nam nhân mà cứng cặc. Quả thật rất mất mặt, hắn ho nhẹ che giấu tâm tư chột dạ của mình. Hỏi Tam công công về chàng thiếu niên vừa chạy qua kia. Tam công công tai mắt khắp nơi, mạng lưới tình báo nhiều vô cùng, nhanh chóng đã nhận ra kia là vị tiểu thế tử trong lời đồn, con trai duy nhất của chính thê Thân vương đời này.
Dương Minh Vũ không ngờ Thân vương này lại có một đứa con đẹp đến vậy. Lần trước gặp mặt lúc rước dâu, ấn tượng của hắn về cậu rất mờ nhạt, quần áo miễn cưỡng được coi là tốt, nhưng mặt mày lại u ám đầy đau thương, rõ ràng bị chèn ép nhưng mở miệng một câu cũng không dám. Hắn thân là hoàng đế một nước, lại có huyết thống cao nguyên hoang dã, cách suy nghĩ có phần mạnh mẽ. Đã là nam nhi thì phải có khí phách, mạnh dạn đấu tranh cho bản thân, không nên nhút nhát như chuột cống để tiểu nhân tùy ý chà đạp. Vị thế tử này ốm yếu nhút nhát, hắn cũng không để tâm những chuyện xảy ra với cậu.
Bây giờ Văn Tú Chiêu như là một người hoàn toàn khác, chỉ có mỗi bóng lưng đã khiến hắn xao xuyến, lưu luyến không muốn rời, cặc trong quần còn cứng đến mức đau nhức. Dương Minh Vũ không biết cảm giác bây giờ của mình bị làm sao, hắn chỉ biết mình rất muốn thấy mặt Tú Chiêu.
"Tam công công, truyền lệnh cho Văn Thân vương gọi cả nhà ra tiếp đón trẫm, không chừa một ai."
Tam công công hiểu ý hoàng thượng, đây là mệnh lệnh muốn riêng Tú Chiêu tiếp giá. Ông mau chóng báo với Văn Thân vương, đưa hoàng thượng vào khách phòng.
Tú Chiêu vừa mới khổ tâm đem toàn bộ tài sản tiết kiệm mà nguyên chủ có để lấy tin tức của nam chủ, còn không yên tâm tốn điểm tích lũy mua buff, vốn thủ sẵn tinh thần sẽ rất lâu mới gặp được. Ai ngờ hôm trước mới lo lắng, hôm nay đã gặp được. Tú Chiêu nghe nha hoàn thông báo, nhanh chóng sửa soạn bản thân, thay một bộ y phục trắng khác xinh đẹp hơn, cài một chiếc trâm ngọc hiếm hoi trong hộp, hài lòng tấm tắc rồi chạy đi gặp nam chủ.
Dương Văn Minh ngồi trên sảnh chính, bản thân hắn địa vị cao quý, dù tới làm khách thì cả phủ cũng không ai dám ngồi trừ khi hắn cho phép. Cả nhà Văn Thân vương đứng cả buổi, chân cũng sắp tê rần, khổ sở nhìn hoàng thượng nhàn nhã thử trà thơm. Lúc Tú Chiêu vội vã chạy đến, Dương Minh Vũ mới nâng mắt rồng lên khỏi tách trà, mỉm cười cho tất cả bình thân. Hắn nhìn Tú Chiêu xinh đẹp ngồi ở vị trí xa mình nhất, nhíu mày:
"Kia là tiểu thế tử Văn Tú Chiêu? Mau lại đây trẫm nhìn xem."
Tú Chiêu giật mình, đứng lên đi về phía hoàng thượng, bộ y phục trắng tinh thướt tha, đai lưng thêu vân mây ôm trọn eo thon. Hoa văn mây trắng điểm chim hạc được thêu thủ công bằng chỉ bạc uốn lượn trên vải, theo mỗi bước chân lượn lờ vào mắt hắn. Tú Chiêu rất hợp với màu trắng, làn da non như trứng gà kết hợp với nhau tạo ra khí khái công tử, vừa mảnh mai lại vừa thanh lịch.
Dương Minh Vũ rất thích bộ dáng này, cặc của hắn cũng rất thích. Vừa nhìn thấy Tú Chiêu đã giật giật muốn chui ra, may mắn hắn ngồi một mình, cũng không ai thấy đũng quần phồng lên khác thường kia.
"Thế tử Văn Thân vương - Văn Tú Chiêu bái kiến hoàng thượng."
Giọng nói êm tai mềm mại trong không khí, rõ ràng mạch lạc, nghe vô cùng êm tai. Dương Minh Vũ cho cậu đứng lên, vẫy tay bảo cậu đến gần mình.
"Tốt, lâu lắm rồi trẫm không đến phủ Thân vương. Tiểu thế tử nay cũng đã thành nam nhân khí phách, không còn nhút nhát như trước nữa. Tam công công, ban thưởng cho thế tử 10 xấp vải thượng hạng, trẫm muốn thưởng cho thế tử vài bộ y phục mới."
Từ lúc Tú Chiêu vào cửa, Văn Thân vương cùng các tiểu thiếp và con cháu đều bị bỏ qua. Ông ta không những bị đứng cả buổi, mà còn bị hoàng thượng trực tiếp xem nhẹ, nhìn hắn kéo đứa con trai phế vật kia xem qua xem lại, hoàn toàn không coi mình ra gì. Tú Chiêu tuy là thế tử của ông ta, nhưng từ nhỏ đã bị ông ta ghét bỏ, sau khi chính thất mất còn tệ hại hơn, trực tiếp vứt cho tiểu thiếp khác nuôi nấng. Nếu không phải mẹ của Văn Dung không thể đẻ con trai, ông đã cũng đã đá bay chức danh thế tử này từ lâu. Tú Chiêu chỉ là con cờ bịt miệng thiên hạ, để ông không đeo theo tội danh ruồng bỏ con vợ cả.
Cả nhà nhìn một màn này đã vô cùng sợ hãi, hoàng thượng mà chú ý đến Tú Chiêu, người chết sẽ là bọn họ. Ngày thường các tiểu thiếp cùng con cái Văn Thân vương luôn lấy cớ chèn ép Tú Chiêu, cả vương phủ đều biết cậu là phế vật không ai cần cũng không ai thương, cho nên vô tư ức hiếp cậu. Nếu bây giờ cậu dám tố cáo với hoàng thượng, chắc chắn bọn họ sẽ không được sống yên.
Tú Chiêu chỉ mãi mê tìm cách gần gũi nam chủ, nào biết mình đã gây ra thù hận cho người khác đâu. Dương Minh Vũ thì lại để ý, hắn một tay ôm Tú Chiêu lên đùi mình hỏi han ân cần, một bên âm thầm quan sát đám người bên dưới, nhìn thấy vẻ mặt hung ác nhắm thẳng vào Tú Chiêu, hắn liền lạnh lùng nhìn lại, những người này đối với hắn đều là cỏ rác, chưa xứng đáng để tự bản thân hắn ra tay. Nhưng nghĩ đến mĩ nhân non mềm trong tay bị ức hiếp, máu nóng trong người sôi sục, không khác gì con ngựa hoang háu chiến bị đe dọa, sẵn sàng đá chết kẻ nào dám chọc mình.
Cả một buổi hoàng thượng ngự giá chỉ toàn ở bên Tú Chiêu, chưa từng rời mắt. Hắn xem nhẹ cả phủ Thân vương, rõ ràng truyền lệnh cả nhà phải đến tiếp đón, nhưng chỉ có Tú Chiêu mới làm hắn mở lời, kiên nhẫn hỏi han. Tú Chiêu hỏi cái gì, thắc mắc ra làm sao, hắn đều kiên nhẫn trả lời toàn bộ, thoải mái hưởng thụ mùi thơm liên tục bay tới. Hoàng thượng như trúng phải bùa mê, liên tục ôm Tú Chiêu vào lòng tâm sự. Khiến cho các con gái của tiểu thiếp đứng bên dưới ghen đỏ mắt, tỷ tỷ được gả vào cung, mỗi tháng đều gửi về nhà mẹ đẻ không biết bao nhiêu châu báu ngọc ngà, các cô ả đều thèm muốn những vị trí trống trong cung kia, một lòng muốn biến thành phượng hoàng. Một đứa con bị bỏ rơi, bất nam bất nữ mà cũng dám mê hoặc hoàng thượng! Các cô ả lập tức nghĩ kế ức hiếp Tú Chiêu, đợi hoàng thượng hồi cung, ngày chết của nó cũng sẽ đến.
Dương Minh Vũ quyến luyến không thôi, hắn vừa nghe chất mọng mềm mại từ trong xương cốt của Tú Chiêu đã nứng muốn chết. Rõ ràng là một nam nhi, tuy vẫn còn non nớt, nhưng lại eo mềm mông múp, làn da trắng sữa nõn nà, đến cả môi đỏ khi nói chuyện cũng chu lên, căng mọng đến mức hắn muốn cắn cho nát. Tuy rằng vừa gặp đã muốn chiếm lấy, nhưng hắn biết bây giờ chưa phải lúc. Tú Chiêu vẫn còn là tiểu thế tử Thân vương phủ, hắn vẫn là đương kim hoàng đế Dương triều, không thể cắm trễ ở phủ Thân vương mãi được. Tiệc vui rồi cũng sẽ tàn, tam công công thấy trời đã ngả chiều, tiến lên đề nghị hoàng thượng hồi cung, tránh bỏ bê triều chính. Dương Minh Vũ gật đầu, lệnh cho người hồi cung, nhìn mĩ nhân giây trước còn ngồi trên đùi hắn khoa tay múa chân, giây sau lại nhảy phắt xuống như mèo con, tiễn hắn về.
"Hoàng thượng phải hồi cung ạ? Tú Chiêu thất lễ, làm chậm trễ thời gian của hoàng thượng, xin người đừng trách phạt."
Dương Minh Vũ cắn răng, bàn tay mất đi mông mềm, cặc trong quần kháng nghị hắn càng lúc càng lớn, bắt ép hắn nhào nặn lại cái mông mẩy kia, không cho rời. Nhưng tình huống này đã không còn cớ gì thân mật nữa, hắn đành phất tay áo đứng dậy, mau chóng hồi cung.
"Trẫm không trách em, mau đứng lên. Hôm nay trẫm tới thăm vương phủ cũng là tùy ý quan tâm, không cần suy nghĩ nhiều. Văn Thân vương nuôi dạy con trai rất tốt, lễ phép thông minh. Ban thưởng!"
Tam công công tuân mệnh, mang châu báu liên thành đến thưởng cho Văn Quý, trước giờ hoàng thượng