Thế giới 2: Cung đình hầu tước
《Lợi dụng chức quyền giữ mĩ nhân ở lại qua đêm, chuốc thuốc, địt lồn 》
Chỉ đăng tại wp @camanvan
Nghiêm cấm đọc web reup, kiếm tiền bất hợp pháp.
Dương Minh Vũ mất ngủ cả đêm, hắn đã thèm Tú Chiêu đến mức nổi khùng. Nhanh chóng tìm cớ để cậu vào cung. Hắn đến tẩm cung của Văn Dung, lợi dụng việc ả là tỷ tỷ của Tú Chiêu, quan tâm bảo rằng nàng ở cung một mình cô đơn nên đón em trai vào đây bầu bạn, sẵn tiện dạy dỗ tại Quốc Tử giám, cùng trẫm luận bàn việc nước, bồi dưỡng nhân tài. Lý do thập phần hợp lí, làm cho Văn Dung dù có nghi ngờ cũng không thể tìm ra lí do từ chối, ả ta vốn diễn vai ái phi, có lí nào được hoàng thượng quan tâm mà từ chối? Các đại thần nhìn vào cũng chỉ cho rằng hoàng thượng sủng ái phi, quan tâm người nhà vợ mà thôi. Vì vậy dù ả ta không ưa Tú Chiêu, cũng trưng bộ mặt phấn son tươi cười đáp với hoàng thượng:
"Thần thiếp đa tạ hoàng thượng quan tâm, đúng là ở một mình trong hậu cung buồn chán cô đơn, nhưng thần thiếp có hoàng thượng bầu bạn đã hạnh phúc lắm rồi. Nhưng đứa em trai Văn Tú Chiêu kia của thần thiếp, bẩm sinh ngu dốt, từ nhỏ thể chất yếu kém, không thích hợp để hoàng thượng đích thân dạy bảo bồi dưỡng. Mong hoàng thượng suy xét lại..."
Dương Minh Vũ cười trừ, hắn chỉ lấy lí do để Tú Chiêu được vào cung, còn những chuyện khác hắn không quan tâm. Nhìn nàng ta một bụng dao găm, lại cố tỏ ra thâm tình với hắn, lời nói phun ra đều chỉ rõ sự ganh ghét với em trai mình. Hắn chán ghét hiểu rõ gật đầu:
"Nàng hiểu được là tốt, nhưng trẫm vừa gặp Tú Chiêu, lại thấy em ấy rất thông minh lanh lợi. Trẫm muốn bồi dưỡng thử xem sao."
Ý muốn không cho từ chối này làm Văn Dung cứng miệng, ngoan ngoãn vâng dạ. Nàng ta vốn có ưa gì Tú Chiêu đâu, chỉ hận không thể đâm chết cậu mới thôi. Nếu không có mẹ con cậu ta, mẫu thân và mình đã có thể quan minh chính đại đi vào cổng chính, không phải chui rúc trong cửa phụ, bị người đời khinh thường. May mắn Văn thân vương còn yêu thương nàng ta, đối với Ngũ vương gia còn có giá trị lợi dụng, nếu không ngay cả con chó cũng không bằng. Tú Chiêu chính là người ả ta ghét nhất, muốn cậu chết nhất, chỉ vì may mắn là con trai, không chỉ mang danh thế tử mà còn là con chính thê, so với nàng ta cao quý hơn không biết bao nhiêu, mẫu thân cũng vì chuyện này mới không dám giết chết cậu ta, mỗi lần trong nhà có yến tiệc đều phải ra vẻ cung phụng, còn bắt nàng ta hành lễ hầu hạ đứng đằng sau. Bây giờ đã thành phi tần của hoàng thượng, nhưng bản chất thấp kém của con thứ đối với con chính thê vẫn vô cùng khác biệt, nếu Tú Chiêu thật sự thành tài như lời hoàng thượng nói, ả ta chắc chắn sẽ không có chốn dung thân.
Tú Chiêu nhận được lệnh vào cung mà vui mừng nhảy nhót, đôi chân vừa mới dạo phố lại tiếp tục chạy lung tung. Nam chủ quan tâm làm cậu vui muốn chết, lập tức cuốn gói vào cung ngay. Thật ra cậu cũng có chút tò mò cung cấm trên kia, nam chủ lợi hại như vậy, chắc chắn Tử Cấm thành cũng phải nguy nga tráng lệ lắm. Tú Chiêu vô tư không biết mình chuẩn bị lọt vào hang sói, bị thịt không còn miếng xương.
Dương Minh Vũ đợi cả ngày, đến trưa mới được gặp người. Hắn sốt ruột chạy ra đón, vừa nắm được bàn tay của Tú Chiêu liền híp mắt thở dài. Quả nhiên trên người cậu có ma lực, hắn thèm đến mức mới nắm tay thôi mà đã thấy thỏa mãn rồi. Tú Chiêu được hắn đỡ, mềm mại cảm ơn thiên tử, dưới trời nắng gắt mà nhíu mi. Dương Minh Vũ thấy vậy, mỉm cười đề nghị bế cậu vào cung, Tú Chiêu lập tức long lanh mắt nhìn qua, thể hiện ý muốn hắn bế mình. Dương Minh Vũ lập tức bế cậu, dùng hai bàn tay to lớn ôm trọn mông múp, nhẹ nhàng nâng người cậu lên, đi về phía điện Càn Thành.
"Ưmm~ hoàng thượng, sao người lại bế kiểu này...?"
"Hửm? Bế em còn phải lựa kiểu? Ta chưa nghe thấy có chuyện như thế bao giờ."
Tú Chiêu đỏ mặt, hoàng thượng vừa nói vừa xoa mông cậu. Lời nói của hắn vô cùng đứng đắn, chất giọng trầm thấp nóng bỏng, làm cho tai cậu đỏ rần. Thiết lập của nam chủ là minh quân dịu dàng, thương yêu bá tánh. Vậy mà giờ đây lại xấu xa xoa mông của mĩ nhân, ôm đi quang minh chính đại. Các cung nữ thái giám đi sau chỉ coi như mắt điếc tai ngơ, đi theo sau che nắng cho thiên tử, không dám hó hé một câu.
Vừa tới nơi, Dương Minh Vũ đã dắt Tú Chiêu vào tẩm cung của mình. Phân phó Thượng Thiện đường chuẩn bị đồ ăn, vỗ béo cho tiểu thế tử. Tú Chiêu vốn chuẩn bị tinh thần để nam chủ kiểm tra tài nghệ, vắt óc suy nghĩ nếu hắn hỏi việc nước hay văn chương gì đó thì giải đáp thế nào, thủ sẵn tâm lí để nam chủ thử tài nghệ, bồi dưỡng mình. Nhưng đợi đến khi được hắn đút đồ ăn đến no căng cũng chưa được hỏi câu nào, không khỏi vui vẻ đung đưa, cậu sợ nếu không trả lời tốt sẽ thể hiện mình ngu dốt bị nam chủ ghét.
Dương Minh Vũ đút cho Tú Chiêu ăn đến no căng, sau đó lấy ra một bình rượu. Dịu dàng thổi bên tai tiểu thế tử:
"Em ăn ngoan quá, cùng trẫm uống rượu nào! Trẫm ở trong cung bận trăm công nghìn việc, cô đơn trống trải, sớm cần một người bầu bạn. Em đến đây thì tốt, mau cùng trẫm tâm sự. Ta đã cho người báo về Vương phủ, cho đến hết hôm nay em phải cùng ta uống. Biết chưa?"
"Dạ...tuân mệnh hoàng thượng"
"Đừng gọi trẫm là hoàng thượng, gọi Minh Vũ, ở đây chỉ có ta và em, đừng sợ."
"Minh...Minh Vũ"
"Ngoan. Nào, uống đi!"
Dương Minh Vũ dụ dỗ Tú Chiêu uống rượu, đây là loại rượu mạnh có chứa thuốc kích dục, uống vào không chỉ khiến cho cậu hôn mê, mà còn nứng đến rỉ nước, không đụ thì không giải được. Nhìn rượu mạnh bị Tú Chiêu uống sạch, Dương Minh Vũ liếm môi, cặc trong quần hưng phấn nảy lên. Mĩ nhân nhanh chóng bị hắn chuốc say, mềm mại ngã vào lòng thiên tử, môi mềm chúm chím lải nhải gì đó, thoải mái ợ một cái. Hắn ôm tiểu mĩ nhân vào trong ngực, chăm chú nhìn biểu hiện của cậu. Phân phó Tam công công không được làm phiền, bất cứ ai hôm nay đều không gặp. Tam công công tiếp chỉ, nhanh chóng trả lại không gian riêng tư cho hoàng đế.
"Aa...ưmm..nóng quá...Minh Vũ...anh ơi...huhu~"
Tú Chiêu bị rượu thuốc hun nóng lên, tác dụng của thuốc bắt đầu phân tán khắp cơ thể cậu. Cơn nóng ngứa ngáy châm chích khắp cơ thể nõn nà, vải bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp. Dương Minh Vũ đặt mĩ nhân lên long sàn, nhìn Tú Chiêu bị thuốc làm cho nứng đến vặn vẹo, liên tục rên dâm. Cậu không rõ đây là nơi nào, to gan gọi tên hoàng thượng, khóc lóc gọi anh ơi. Dương Minh Vũ bị cách xưng hô này chọc cho cặc nứng rỉ nước, hắn không hiểu tiểu thế tử này lấy kiểu xưng hô như thế ở đâu ra, nhưng âm thanh mềm mại lẳng lơ gọi anh ơi đã khiến hắn mê mệt. Nhanh chóng cúi xuống hôn lấy môi xinh, cướp đoạt nước miếng trong miệng cậu.
Vừa hôn vừa xoa hai cánh mông mập mềm, thấy Tú Chiêu rên rỉ nứng tình, hắn cười dâm tức hôn sâu hơn. Quả nhiên tiểu thế tử này ngoài mềm trong cũng mềm, môi hồng căng mọng hôn đến mức sướng tê dại, cánh môi bị hắn mút đến đỏ lên, đầu lưỡi đỏ chót hé ra, rên rỉ vô thức:
"Hôn...hôn em..Minh Vũ đang hôn em...ưmm..chụt chụttt...sướng quá~"
Tú Chiêu sướng đến mức chảy nước miếng, lồn non bên dưới cũng chảy nước dâm, ngứa ngáy lan tràn tận sâu trong tử cung, khóc lóc đòi cặc vào giải ngứa. Cậu bị thuốc làm cho dâm đãng, không chịu được bàn tay to kia xoa nắn mỗi mông múp, mếu máo cầm tay hắn ịn lên lồn mình:
"Hoàng thượng tốt~ Minh Vũ tốt ơi~... mau sờ lồn em đi mà...hức...ngứa quá...ưmmm...nứng quá~"
"Em còn có lồn?!"
Dương Minh Vũ kích động xé nát y phục của Tú Chiêu, thô bạo tách hai chân cậu ra nhìn. Lồn non múp rụp không có cách nào trốn khỏi tầm mắt hắn, e thẹn rụt vào chảy nước dâm, tỏa ra ý muốn được yêu thương. Lồn non xinh đẹp, hai mép thịt đầy đặn no đủ, khe lồn sâu hút bên trong, nước dâm tỏa mùi thơm ngọt lan tràn trong không khí. Rõ ràng là một bé trai trắng trẻo xinh đẹp, eo nhỏ mảnh mai như ngọc, vậy mà còn mọc thêm cái lồn. Dương Minh Vũ cảm giác hắn xong đời rồi, một Tú Chiêu thôi đã khiến hắn thần hồn điên đảo, thiếu hơi là nhớ đến mất ngủ, bây giờ còn thêm cả lồn non bên dưới, hắn làm sao có thể nhịn được? Văn Tú Chiêu này tính câu luôn cả mạng hắn sao?