Thế giới 2: Cung đình hầu tước
《Long phụng thai, lễ sắc phong, hoàn thành nhiệm vụ》
Chỉ đăng tại wp @camanvan
Nghiêm cấm đọc web reup, kiếm tiền bất hợp pháp.
*vậy là đã kết thúc thế giới hai rùi, tung bông tung bôngg ^-^
Cuối cùng Dương triều cũng trở lại thời kì hưng thịnh ban đầu, toàn bộ sau mọt nịnh thần đều đã bị Dương Minh Vũ tiêu diệt sạch sẽ. Sau khi Dương Di Hòa chết, đất phong phía Nam cũng đã hoàn toàn thu phục dưới chân thiên tử. Hắn di dân, giảm thuế, khuyến khích phát triển mảnh đất này. Đây là mảnh đất đẹp, rất thích hợp trồng trọt chăn nuôi và thủy lợi. Nhờ có chính sách khai phá di dân, phân bố hợp lí mà nơi đây trở thành một thành đô về nông nghiệp giàu có không thua kém kinh đô. Dương Minh Vũ trị vì vô cùng được lòng dân, ai ai cũng kính nể vị thiên tử này anh minh sáng dạ, khuyết điểm duy nhất là đến giờ vẫn chưa lập hậu sinh con nối dõi. Thần dân ngày đêm mong ngóng hoàng thượng của mình có người nối nghiệp, còn bản thân hắn lại đang ở trong cung đau đầu.
Tú Chiêu mang thai gần đến tháng cuối, trong những tháng này cục cưng vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu, nói gì nghe đấy. Dương Minh Vũ chăm cục cưng đến mức tóc muốn bạc, những món ăn phải được đổi thay liên tục, vừa bổ dưỡng lại quý giá, hắn không muốn Tú Chiêu vì mang thai mà ốm đi một chút nào. Bởi vì ăn quá nhiều đồ bổ, Tú Chiêu mập lên một vòng, đồng thời cũng xuất hiện triệu chứng kén ăn. Dương Minh Vũ hết sức đau đầu, cục cưng không chịu ăn làm hắn lo lắng không ngủ được, chỉ cần cậu ăn ít hơn hôm qua một chút hắn đã tức giận trừng phạt Thượng Thiện phòng. Tú Chiêu nhiều lần làm nũng không chịu ăn cơm, khóc lóc đến mức tim hắn muốn ngừng đập, vừa tức giận vừa đau lòng.
Hắn nghĩ đủ cách dỗ dành cậu ăn cơm, mỗi món đều do mình chọn lựa thông qua lão thái y. Mỗi lần ăn cơm đều bắt Tú Chiêu ngồi trên đùi mình, đút từng miếng cho cậu đến khi no thì thôi. Nhưng Tú Chiêu thật sự không muốn ăn, cậu chỉ có thể ngậm chặt miệng, không thèm để ý đến bàn tay đang đút đồ ăn cho mình.
"Em không muốn ăn đâu...Em không đói mà~ Không muốn ăn, không muốn ăn !"
"Em không ăn làm sao có sức sinh con cho trẫm? Đồ ăn không hợp miệng em à? Ngoan, mở miệng ra ăn một miếng cho trẫm, ngày mai trẫm sẽ lệnh cho Thượng Thiện phòng đổi món được không?"
Tú Chiêu mang thai vô cùng nhạy cảm, ỷ lại sự yêu thương của hoàng thượng, biết hắn thương mình nhất cho nên không sợ một chút nào. Nhưng không ăn thì hắn không buông tha cho cậu, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn há miệng cho hắn đút cơm. Cái bụng tròn vo phồng lên, khiến cho hơi thở của cậu rất nặng, di chuyển cũng khó khăn, không hiểu sao chỉ mới cuối tháng thứ 7 mà đã to như sắp sinh, làm Tú Chiêu vô cùng khổ sở. Hai bầu vú múp vì mang thai mà tích sữa, mập thêm hai vòng, cách mông căng bóng no đủ, làn da trắng sữa nõn nà, đến cả lồn xinh cũng nảy nở đỏ tươi làm cho Dương Minh Vũ thèm thuồng không thôi. Hắn dỗ cục cưng ăn xong thì xoa vú nút núm, an ủi tình dục bùng lên của mình. Vì mang thai phải tiết chế vài tháng đầu và cuối, hắn chỉ có thể để cục cưng bú cặc, lỗ mông cậu cũng được cặc chăm bẵm, dù không phải sinh ra để địt, nhưng cảm giác chặt khít lại khiến Dương Minh Vũ say mê thỏa mãn. Dù cục cưng mang thai vẫn đảm bảo mình được ăn uống no say.
Vú sữa được hắn nút liếm nhiệt tình, sữa non rỉ ra, Dương Minh Vũ lập tức mút sạch. Tú Chiêu ôm đầu hắn, ngoan ngoãn cho bú, lồn xinh bên dưới cũng bắt đầu chảy nước. Mang thai vốn nhu cầu rất cao, vừa cho bú một lúc đã nứng không chịu được, cậu bèn lắc lư cặp vú, rút núm ra khỏi cái miệng ham ăn kia không cho nút nữa. Đến khi Dương Minh Vũ khó chịu đuổi theo, cậu đã rên rỉ làm nũng:
"Nứng quá...ưmmm mau địt em đi mà...lồn nhỏ chảy nước rồi~....ngứa quá~..."
Dương Minh Vũ cười gian, hóa ra cục cưng nứng rồi, vậy mà cũng dám không cho mình bú. Hắn bẻ bắp chân mềm của cậu ra, nhìn lồn xinh đỏ hỏn chảy nước dâm, hai mép lồn e thẹn úp mở theo nhịp thở, hột le nhấp nhô tròn trịa, lỗ lồn sâu hoắm bên trong, nhìn đến mức cổ họng khát khô. Dương Minh Vũ lập tức cuối xuống, mút mạnh lên hột le khiến Tú Chiêu ưỡn lưng sung sướng. Đầu lưỡi linh hoạt liếm quanh của lồn, càn quét nước dâm, sau đó ngoáy sâu vào trong, trêu chọc lồn non.
"Ưmm~ sướng....sướng lồn quá.. Liếm nữa aaa...mau liếm em nữa đi.. nứng quá ưmmm~"
Dương Minh Vũ hôn hít lồn xinh, liên tục hôn môi lồn, âu yếm chăm sóc nó. Da thịt cục cưng vừa trắng vừa mềm, hắn hôn đến mức da thịt đỏ lên mà vẫn chưa đã thèm. Cặc bự đã cứng rắn phát đau, khiến hơi thở của hắn nặng nề hơn. Tú Chiêu cảm nhận được hơi thở dày nặng phả lên lồn mình, ngượng ngùng kẹp chân, biết được hắn muốn địt mình, cậu lại ngoan ngoan tách lồn non ra, dụ dỗ:
"Ưmm~ em nứng lắm rồi ạ... mau địt em đi mà~ dùng cặc bự địt em đi~....ưmmm nứng quá"
Đầu cặc tì vào cửa lồn, do dự vờn quanh khiến cho Tú Chiêu nứng muốn chết. Cậu làm đủ trò dụ dỗ lẳng lơ, mong muốn cặc bự địt vào giải nứng. Nhưng Dương Minh Vũ vô cùng xấu xa, chọc cho cậu nứng rồi lại không muốn địt, hắn vui vẻ để đầu cặc nghịch lồn, một chút cũng không bị lung lay. Tú Chiêu hết cách, bắt đầu dùng nước mắt để làm nũng.
"Ưmm~ Ngài không thương em...chỉ biết bắt nạt em thôi..huhu...ngài xấu lắm...em ghét hoàng thượng....hức~"
Tú Chiêu dùng cả tay lẫn chân quơ loạn, còng bạc leng keng vang dội, bắt đầu kháng nghị ăn vạ, giống hệt một đứa nhóc vì không được cha mẹ cho ăn kẹo mà khóc lóc. Dương Minh Vũ hoảng hồn, vội vàng cậu lại, dãy dụa đến mức bụng tròn cũng lung lay theo, nếu còn quơ nữa sẽ động thai mất. Hắn yêu thương dỗ dành cục cưng, sau đó mới chậm rãi đưa ra điều kiện:
"Muốn trẫm địt em cũng được, nhưng em phải hứa với trẫm không được kén ăn. Nếu như em không ăn một miếng, trẫm sẽ không địt em một lần, chịu không? Nếu em hứa với trẫm, trẫm đảo bảo sẽ địt em đến khi sinh cho trẫm đứa thứ hai thì thôi."
Tú Chiêu nức nở nghe hắn nói, cậu bĩu môi, địt thì có liên quan gì đến ăn đâu? Dù chán ăn nhưng cơn nứng vẫn luôn âm ỉ trong người rất khó chịu, Tú Chiêu đành phải gật đầu, cậu thật sự không thể rời khỏi cặc bự của hắn nữa.
"Em...em đồng ý, mau địt em đi mà~ huhu... nứng quá...ngứa~"
Cặc bự mài lồn đến cương cứng, cuối cùng cũng được địt vào lồn, sung sướng to thêm một vòng, nong lồn nhỏ muốn rách. Dương Minh Vũ thở dài thỏa mãn, cái lồn nhỏ của cục cưng lúc nào cũng chặt, hắn địt đến mức muốn nát mà vẫn hút cặc đến mức bắn tinh được. Dương Minh Vũ vỗ mông cậu một cái, trách yêu:
"Dâm đãng, trẫm mới địt vào đã hút chặt đến như vậy. Tại sao mang thai rồi mà lồn em vẫn chặt thế? Cái lồn nhỏ này làm sao con trẫm có thể chui ra được?"
Tú Chiêu chỉ mải mê hưởng thụ, cậu sung sướng co giật, lồn nứng được cặc bự đút làm lấp đầy. Cậu vốn là con trai, bộ phận ấy dù sinh ra để thỏa mãn nhu cầu sinh lí, nhưng vẫn có thể sinh con bình thường, vốn bẩm sinh đã nhỏ nhắn chật chội, đây cũng chính là điểm khiến cho Dương Minh Vũ địt không biết chán. Tiếng rên rỉ vang khắp tẩm điện, hoàng thượng hưởng thụ mĩ nhân vô cùng vui vẻ. Bởi vì mang thai, tuần suất cặc địt vào vô cùng chậm rãi, khiến Tú Chiêu cảm nhận rõ ràng căn cặc to lớn đang địt lồn mình.
"Ưmmm....sướng...sướng quá~ địt em nữa...mạnh lên~ sướnggg...aaaa lồn em sướng quá..ưmmm, cặc bự địt sướng..."
Dương Minh Vũ biết cậu không có vấn đề gì, mới chịu tăng tốc lên một chút, tận tâm thỏa mãn cho cục cưng. Hắn dịu dàng xoa bụng bầu cho cậu, nhịn không được lại hôn lên, nhìn dáng vẻ mang thai của cậu mà vô cùng chờ mong đứa trẻ này ra đời. Hắn thường xuyên nói