Thế giới 3: Tổng tài và thế thân
《Nhiệm vụ mới, thế thân vừa đáng yêu vừa mềm mại của tổng tài , kiểm chứng độ giống nhau》
*truyện chỉ được đăng tại wattpad @Camanvan, không đọc ở wed reup kiếm tiền bất hợp pháp.
Sau khi được truyền tống vào thế giới mới, các phần thưởng phong phú lần lượt được gửi cho Tú Chiêu, lần này không có những vật phẩm hiện hình nào nữa, chỉ có điểm và các loại buff thân thể cho cậu. Tú Chiêu nhìn một loạt loại buff gì mà xinh đẹp lấp lánh, gì mà sức khỏe dẻo dai, dâm đãng ngây thơ các loại, cạn lời nhìn hệ thống. Mấy cái này vừa ảo vừa vô lí, vậy mà cũng có thể buff được. Hệ thống cũng biết cậu thấy ngại, ra phương án phần thưởng ngẫu nhiên, Tú Chiêu không do dự chọn ngay, nhưng nhìn kết quả cuối cùng lại là sức khỏe cùng với tính dâm, cậu vừa hối hận vừa đỏ mặt. Phần thưởng gì chứ, bẫy thì có !
Hệ thống lại nhắc nhở cho cậu nhiệm vụ lần này phải khéo léo, thân phận trong thế giới mới hơi đặc biệt. Thế giới này cậu chính là thế thân của một ánh trăng sáng trong lòng tổng tài, vì dáng vẻ ngoan ngoãn lầm lì cam chịu, mà bị hắn bao nuôi bên mình. Trước đây nguyên chủ làm nhân viên thực tập nhỏ bé trong công ty, trong một lần tình cờ đưa tài liệu vào phòng họp đã chạm mặt với tổng tài, hắn liền nồi hứng thú bao nuôi cậu. Thời hạn là một năm, nhưng lúc cậu xuyên vào chỉ mới tới tháng thứ hai, tổng tài đã có dấu hiệu chán vị thế thân này, ánh trăng sáng nhân cơ hội nhanh chóng chen vào, cậu ta là một doanh nhân mới nổi, cần nguồn đầu tư cố định cho nên quyết tâm bám lấy tình xưa. Nói chung đây là một câu chuyện 3 người vô cùng máu chó ngược đời, hệ thống dặn dò Tú Chiêu về thuộc tính cả hai người họ để cậu dễ dàng có cách ứng phó.
Tú Chiêu đau đầu không thôi, cái câu chuyện bùng binh này cậu lần đầu tiên gặp, không biết phải làm sao cho đúng. Tổng tài trong cốt truyện này tên là Trịnh Lâm Phong, hắn là một người vô cùng đẹp trai tài giỏi, từ nhỏ tiếp nhận giáo dục của gia đình tài phiệt, sau khi tốt nghiệp nhanh chóng tiếp quản sản nghiệp của gia đình, nhờ vào tài năng của mình, những năm gần đây không những tự tạo ra đế chế thương nghiệp mới cho quốc gia, mà còn đẩy Trình thị lên một tầm cao khác biệt. Được vào công ty của hắn làm việc chính là vinh dự mà ai cũng muốn, chế độ lương cao, phúc lợi cực kì tốt. Đó là lí do vì sao nguyên chủ phải liều mạng học để bước chân được vào thực tập trong Trình thị. Có thể nói chính là ước mơ to lớn trong cuộc đời. Còn vị ánh trăng sáng kia cũng xuất thân từ con nhà giàu, tuy thời đi học không bằng được Trịnh Lâm Phong, nhưng vẫn có thể nằm trong hạng mười toàn khối. Bởi vì dung mạo đẹp trai trắng trẻo, nên cũng được rất nhiều người yêu mến.
Trịnh Lâm Phong đã từng ngỏ ý muốn làm quen với cậu ta, nhưng lúc đó hắn chỉ là một sinh viên học giỏi, gia đình vô cùng bí ẩn, thậm chí còn có tin đồn hắn là sinh viên nghèo vượt khó. Cho nên ánh trăng sáng đành viện cớ muốn học tập vươn lên, khi nào sánh vai được với hắn thì mới đồng ý. Sau đó cậu ta liền ra nước ngoài du học vài năm, về sau lại nghe tin người ngày xưa thích mình đã thành tài, trở thành chủ tịch một đế chế thương nghiệp lớn. Trái tim liền thổn thức bay về nước, không ngờ lại nghe tin bên cạnh hắn đã sớm có gối bông nhỏ bầu bạn.
Ánh trăng sáng vừa đau lòng vừa ganh tị, lập tức gây chuyện với thế thân. Khi bị Trịnh Lâm Phong nhìn thấy liền giả vờ bị bắt nạt, khóc lóc làm nũng với hắn, tính cách nguyên chủ khá lầm lì, sợ hãi giải thích liên tục. Nhưng quả thật bộ dáng không thuyết phục bằng ánh trăng sáng, vì vậy mà Trịnh Lâm Phong cho cậu về nhà nghỉ ngơi hai ngày không tới công ty nữa. Lúc Tú Chiêu xuyên vào vừa lúc hết hạn hai ngày, cậu vẫn phải chăm chỉ đến công ty làm việc. Tuy rằng có nhờ có Trịnh Lâm Phong, cậu đã được làm nhân viên chính thức, nhưng không làm việc hiệu quả thì vẫn có thể bị sa thải bất cứ lúc nào. Vì tương lai của bản thân và nhiệm vụ, cậu đành phải cố hết mười phần công lực, làm việc thật siêng năng.
Hai ngày này Trịnh Lâm Phong suy nghĩ rất nhiều, hắn bị một số trục trặc trong công ty làm cho đau đầu. Vậy mà Tú Chiêu còn chọc giận hắn, Châu Bối đến đây gây chuyện, hắn đã sớm biết sự thật. Chỉ là nhìn thấy dáng vẻ lầm lì của Tú Chiêu lại thấy phiền, người bên gối hắn đến một Châu Bối nhỏ bé cũng không đối phó được, làm sao có thể xứng đáng ở bên hắn cả đời? Hắn xác định đời này của mình không có quá nhiều thời gian để tìm kiếm tình yêu, cũng không có quá nhiều tâm tư đi tìm người phù hợp hoàn toàn với mình. Nhưng những điều cơ bản như đối phó với một tình địch của người yêu mà không làm được, còn bị yếu thế đến mức muốn đẩy người yêu đi luôn như Tú Chiêu, hắn thật sự không thể giữ lại. Tuy rằng hắn là con người của công việc, một khi đã xác định bạn đời, sẽ không có chuyện chú ý đến người khác, nhưng cũng không có nghĩa hắn sẽ nhẫn nhịn. Trong hai ngày cho phép Tú Chiêu suy nghĩ, hắn đã có chút tò mò.
Làm việc một buổi sáng, Trịnh Lâm Phong vươn vai, muốn đi ra ngoài tìm bóng dáng Tú Chiêu. Vừa đến nơi đã thấy cái đầu mềm mại vì làm việc chăm chú mà xù lên, cánh môi căng mọng bị ngậm vào miệng, bàn tay trắng mềm liên tục gõ chữ trên máy tính. Trịnh Lâm Phong ngẩn người, hôm nay Tú Chiêu của hắn có chút khác biệt, trông vừa đáng yêu vừa hoạt bát. Nhưng bởi vì còn đang giận cậu, hắn ho nhẹ:
"Tú Chiêu, cậu lên văn phòng với tôi. Tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Tú Chiêu đang mải mê gõ chữ, từ sáng tới giờ cậu hỏi đồng nghiệp không biết bao nhiêu lần để làm quen với công việc mới. Hỏi đến nỗi họ cũng thấy phiền thấy cậu mở miệng làm tìm cớ trốn mới thôi, bây giờ đang là lúc tập trung làm việc, bị giọng nói trầm tính của Trịnh Lâm Phong làm cho giật mình.
"Aaa...xin lỗi em tập trung quá. Em sẽ đến ngay ạ !"
Trịnh Lâm Phong nhíu mày, giọng nói này êm tai ngọt ngào, khác hẳn với cậu của lúc trước. Hắn dừng lại quan sát Tú Chiêu từ trên xuống dưới, suy tư. Cuối cùng vẫn không có đáp án, đành phải dẫn cậu vào văn phòng của mình nói chuyện.
Hắn vốn muốn nói với cậu về mối quan hệ này. Nhưng nhìn thấy ánh mắt lấp lánh như nai con kia của Tú Chiêu, mở miệng không nổi, dục vọng đã lâu không giả tỏa bỗng nhiên nóng nên.
Tú Chiêu đợi mãi không thấy hắn nói gì, dáng vẻ đáng thương cực kì, như sắp phải chịu tổn thương gì lớn lắm.
"Em...có phải em đã làm sai điều gì không ạ? Em xin lỗi mà...em không cố ý đâu. Có phải anh vì Châu Bối không? Em hứa sẽ không làm phiền anh và anh ấy bên nhau đâu. Chỉ cần anh vẫn cho phép em ở bên anh là được rồi...đừng giận em có được không?"
Vừa nói vừa muốn khóc, nói một nửa đôi mắt đã ngập ánh nước, giọng nói vừa buồn bã vừa tủi thân. Trịnh Lâm Phong chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của cậu, trong lòng đã sớm luống cuống, hoảng hốt tiến lại lau nước mắt đang không ngừng rơi xuống trên khuôn mặt xinh đẹp kia.
"Sao lại khóc? Tôi chưa có nói là sẽ đuổi em đi. Đừng khóc nữa, em khóc đến mức áo của tôi cũng ướt luôn rồi."
Tú Chiêu được hắn ôm vào lòng, nước mắt được dỗ dành càng chảy càng nhiều. Nghe hắn nói áo bị ướt, sợ hãi không dám dựa vào nữa, nước mắt chảy ra cũng không dám lau. Trịnh Lâm Phong thấy má sữa trắng mềm rời khỏi lòng ngực mình, ánh mắt u ám, ôm cậu ngồi trên ghế tựa, nhanh chóng ấn má sữa vào lòng ngực mình, sau đó xoa sóng lưng mượt mà của cậu.
"Tôi chưa từng nói chuyện này có liên quan đến Châu Bối, em đừng suy nghĩ nhiều. Hiện tại cậu ta muốn làm ăn hợp tác với tôi, mối quan hệ này chính là đối tác không hơn không kém. Em mới chính là người bên gối của tôi, không nên suy nghĩ nhiều, đã hiểu chưa?"
Tú Chiêu gật đầu, sung sướng nằm trong lòng hắn. Ánh mắt lanh lợi ranh ma, cậu đã thành công có lời giải thích từ nam chủ rồi. Đóng vai một trà xanh thế thân cực phẩm, cậu biết thừa hắn rất mềm lòng với những chiêu làm nũng của cậu. Chỉ cần khiến hắn yêu mình, ánh trăng sáng mới có thể hoàn toàn bị đánh bại.
Con đường an toàn nhất chắc là dạ dày, còn con đường nhanh nhất chắc chắn là tình dục rồi !
Tú Chiêu nhúc nhích mông, hai cánh mông múp nhẹ nhành cọ lên cặc bự, thành công khiến cho nó cứng lên, cách một lớp quần đội lên mông mập. Tú Chiêu rên rỉ một tiếng, đỏ mặt ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Trịnh Lâm Phong không ngờ hôm nay mình lại mất mặt như vậy, bị Tú Chiêu cọ một chút đã nứng cặc, nhìn vẻ mặt ngây thơ ngạc nhiên của cậu, hắn lúng túng che dấu, muốn thả cậu xuống. Nhưng Tú Chiêu lại vô cùng tủi thân bám chặt không rời, mông không ngừng cọ mạnh, hai cánh tay vòng lấy cổ hắn.
"Đừng đuổi em đi mà~ để em ở bên anh có được không...huhu"
Trịnh Lâm Phong hết cách, vừa nứng vừa bất đắt dĩ. Hôm nay bé con này quá dính người, bám hắn không chịu đi. Nhưng hắn cũng rất hưởng thụ Tú Chiêu bám lấy mình, bàn tay to lớn bóp nắn mông múp đầy thịt, ấn xuống đũng quần mình.
"Tú Chiêu, hôm nay ai nhập em rồi phải không? Sao lại ngoan ngoãn bám người như vậy? Hay là tôi đã bỏ bê em lâu ngày khiến em đói khát đến nhường này?"
Trong khoảng thời gian 2 tháng, Tú Chiêu và Trịnh Lâm Phong vẫn chưa từng phát sinh quan hệ gì, chỉ là do một phần công việc đang trong giai đoạn quá bận rộn, một phần cũng vì hắn đang xem thử phản ứng của cậu. Hắn không thích phát sinh quan hệ một cách bậy bạ, bản thân cũng tự nhận có chút ưa sạch sẽ, cho nên đến tận lúc này mới bị Tú Chiêu khơi gợi lên dục vọng.
Trịnh Lâm Phong đang nổi lên phản ứng, bỗng dưng hắn thấy Tú Chiêu rất hấp dẫn, từ làn da non mềm đến cánh môi căng mọng kia, từ bờ lưng mượt mà đến hai cánh mông đầy thịt, tất cả đều khiến cho lửa dục trong người hắn bùng lên không ngừng, bây giờ hắn chỉ muốn địt cậu ngay tại đây mà thôi. Nhưng ý nghĩ này còn chưa được thực hiện, bên ngoài đã nghe thấy tiếng gõ cửa của Châu Bối, cậu ta đến đây để gặp Trịnh Lâm Phong.
"Lâm Phong, là em đây."
Trịnh Lâm Phong đặt Tú Chiêu xuống ghế, đứng lên sửa lại quần áo bị nhăn, xong xuôi mới gọi Châu Bối vào. Cậu ta treo trên mặt một nụ cười tiêu chuẩn, vừa gặp Trịnh Lâm Phong đã biến thành cười sáng lạn, nhưng khi thấy người ngồi trên ghế chủ tịch lại là Tú Chiêu, nụ cười của cậu ta lập tức bị dập tắt.
"Đây...đây là cậu nhân viên hôm trước ở công ty anh sao? Sao cậu ta lại ngồi đây?"
Trịnh Lâm Phong nhíu mày, ý tứ này rõ ràng là muốn châm chọc thân phận nhỏ bé của Tú Chiêu. Hắn quay lại nhìn cậu, vừa thấy ánh mắt uất ức quăng về phía mình, vội vàng vuốt ve xoa xoa đầu cậu, trả lời:
"Em ấy chính là người của tôi, cậu đừng nói linh tinh. Nói đi, hôm nay đến tìm tôi có chuyện gì?"
Châu