Thế giới 3: Tổng tài và thế thân
《Giải thích, chiến tranh lạnh, sự thật》
*truyện chỉ đăng tải tại wattpad @camanvan , không đọc tại các web reup, kiếm tiền bất hợp pháp.
Trịnh Lâm Phong lật tung cả thành phố trong đêm, cuối cùng cũng tìm được người ở khu nhà cũ. Hắn nghĩ người tình nhỏ sẽ trốn tránh ở nơi khó tìm, vì vậy liền chạy đi khắp nơi, không ngờ thỏ con này vẫn còn có chút tình người, chỉ quay về nơi ở cũ. Hắn nhìn căn nhà đang sáng đèn, mồ hôi vì lo lắng và căng thẳng làm ướt một mảng áo sơ mi trắng tinh. Trịnh Lâm Phong thở dốc, dựa vào thân xe nghỉ một chút mới bắt đầu lên gặp Tú Chiêu. Vừa đến cửa nhà, hắn lịch sự gõ ba cái, giọng nói trầm khàn mang theo chút gấp gáp vang lên:
"Tú Chiêu, em ở trong đó phải không? Mau mở cửa cho tôi có được không? Tôi muốn giải thích với em mọi chuyện, đừng giận tôi nữa."
Tú Chiêu đang thả hồn vào mây, cậu suy nghĩ về những chuyện gần đây. Cảm thấy nam chủ lần này dù dịu dàng chăm sóc mình từng chút, nhưng lại không xuất phát từ tình yêu. Vốn muốn từ bỏ, lại do dự không nỡ. Châu Bối kia cái gì cũng hơn cậu, quả thực đối với hai sự lựa chọn, Trịnh Lâm Phong chọn Châu Bối mới là tốt nhất. Nếu như một người xấu tính đi đôi với một người tốt tính, cái này không cần nói cũng có thể chọn được. Nhưng cả hai cùng tốt tính, người kia lại giỏi giang ưu tú, xuất thân học vấn không có gì để chê, tại sao lại phải chọn mình? Nhiệm vụ này khó ơi là khó, nếu cậu là Trịnh Lâm Phong, ngay từ lúc Châu Bối quay về, một Tú Chiêu nhỏ bé đã sớm bay khỏi cuộc sống hường phấn của hai người rồi.
Tú Chiêu thở dài, vừa muốn đi ngủ đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Cậu vội vàng bò dậy, chạy thật nhanh đến cửa để nghe ngóng, khi nghe thấy giọng nói của Trịnh Lâm Phong, cậu nhanh chóng mở cửa, bỗng dưng đôi mắt lại ngập nước, sóng mũi nóng lên.
Người bên ngoài dường như không ngờ rằng cậu sẽ mở cửa nhanh như vậy, trên khuôn mặt đẹp trai còn vương một chút ngạc nhiên, vừa thấy cậu đã lập tức ôm chầm lấy, cả một cái đầu to vùi toàn bộ vào cổ hít lấy mùi hương từ cơ thể cậu.
"Em đây rồi, Tú Chiêu...đừng giận tôi nữa có được không? Chúng ta từ từ nói chuyện."
Tú Chiêu cay mắt, cậu đã đợi hắn mấy ngày rồi. Con người vừa hành hạ cậu một đêm lại vô tình bỏ đi cùng người khác, đến khi cậu tủi thân bỏ đi mới hoảng hốt tìm về. Hắn thật sự rất đáng ghét, rất giống những người đàn ông tồi tệ cậu đọc được trong sách. Mùi hương của gỗ đặc trưng bay vào trong mũi của cậu, đây là mùi chỉ riêng Trịnh Lâm Phong mới có, là mùi hương luôn cho cậu cảm giác an toàn vô cùng diệu kỳ. Cậu không nói cho hắn biết, nhưng ngày qua mình ngủ không ngon, lac bởi vì nhớ mùi hương này, nhớ vòng ôm ấm áp to lớn mà hắn làm mỗi buổi tối với cậu. Nỗi nhung nhớ không phải đến từ cử chỉ thân mật của hắn, mà đến từ sự khát khao được yêu thương của cậu. Vì vậy sau khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc này, đôi mắt ngập nước mới rơi từng giọt xuống, tạo thành những giọt lệ nặng trĩu mang đầy sự tủi thân và buồn bã.
Trịnh Lâm Phong thấy thỏ con không trả lời mình, hắn thả người ra khỏi vòng ôm của mình nhìn thử. Kết quả bị hai dòng nước mắt của Tú Chiêu làm cho hoảng loạn, đau lòng nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt kia. Người tình nhỏ được an ủi lại càng khóc dữ hơn, cuối cùng mỗi một giọt rơi xuống, tim hắn loạn một nhịp. Vừa xót vừa thương, người tình nhỏ đáng yêu của hắn khóc lớn đến mức này, hắn dỗ sao cũng không nín, tổn thương cậu mang chắc chắn vô cùng lớn. Trịnh Lâm Phong rõ ràng là một người muốn gì có nấy, lại để cho người mình yêu phải chịu tủi thân nức nở thế này, hắn làm sao không đau được? Nhưng hắn thật sự làm sai, hành vi đó trong tình yêu là không thể chấp nhận được, bây giờ hối hận cũng không có ích gì, hắn chỉ cần giữ được Tú Chiêu, những chuyện khác đã không còn quan trọng nữa.
"Em đừng khóc nữa Tú Chiêu. Tôi xin lỗi, đừng khóc nữa. Ngoan, tôi sẽ bù đắp mọi thứ có thể cho em được không? Cái gì tôi cũng sẽ cho em. Đừng khóc, tôi yêu em mà. Đừng khóc nữa..."
Trịnh Lâm Phong ôm người vào lòng thật chặt, bàn tay to lớn vững vàng xoa lưng Tú Chiêu. Xoa dịu những buồn bã của cậu, tuy hắn nói cậu đừng khóc, nhưng lại âm thầm để cậu thoải mái trút toàn bộ những ấm ức kia ra ngoài. Đợi đến khi cậu ngừng khóc, hắn mới chậm rãi hôn lên trán cậu, sau đó là hôn lên đôi mắt còn ướt đẫm kia.
"Tôi giải thích toàn bộ cho em được không? Tôi yêu em là thật, đừng suy nghĩ lung tung. Em trong lòng tôi không ai có thể thay thế được, Châu Bối và tôi không có tình cảm. Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ gì vượt quá giới hạn với cậu ta, từ đầu đến cuối tình cảm của tôi chỉ có mình em thôi."
Tú Chiêu ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt của hắn. Ánh mắt chăm chú nhìn mình chứa đầy sự yêu thương cưng chiều, thái độ thành khẩn của hắn thật sự lay động cậu.
"Tại sao ngày hôm đó anh lại bỏ đi? Em chờ anh một ngày, kết quả anh lại không về... Em không thể đến công ty nữa, anh cũng không nhớ đến em, khắp trên mạng toàn là tin tức của anh và Châu Bối, em làm sao không tin được? Anh thật sự yêu em sao?"
Trịnh Lâm Phong nhìn cậu, thỏ con vừa nói xong đã sắp khóc, hắn vội vàng ôm người lại lần nữa, kiên nhẫn giải thích:
"Em nghe tôi nói, hôm đó chỉ là hiểu lầm. Là tôi say rượu loạn tính làm chuyện bậy bạ với cậu ta, nhưng tôi một chút cũng không biết gì. Tôi sẽ đền bù thích đáng, hơn nữa tôi đã cắt đứt với Châu Bối, em phải tin tôi. Tôi chỉ yêu mình em thôi, thật sự tôi chỉ có em thôi."
"Anh còn phát sinh quan hệ với anh ấy?!"
Tú Chiêu đẩy người qua một bên, không thể tin được nhìn hắn. Trịnh Lâm Phong không những phát sinh quan hệ với cậu, mà còn phát sinh với cả Châu Bối? Khi nào? Là đêm đó sao? Hay là một ngày nào đó mà cậu không biết?
"Trịnh Lâm Phong! Anh là đồ đáng ghét!"
"Tôi thật sự không cố ý, tôi không nhớ gì về chuyện này. Khi tôi tỉnh lại đã thấy cậu ta ở bên cạnh, tôi vốn dĩ không hề có ý định gì từ trước. Em đừng xa lánh tôi như vậy được không?"
Tú Chiêu muốn đuổi người ra ngoài, nhưng bây giờ trời đã quá tối. Đành cho hắn ở lại trong nhà, bắt đầu chiến tranh lạnh. Dù Trịnh Lâm Phong có nói gì, tha thiết thành khẩn ra sao, Tú Chiêu đều làm ngơ không có phản ứng. Hắn bị cậu nhốt bên ngoài phòng khách, dự định biến sô pha thành giường ngủ. Trịnh Lâm Phong mệt mỏi nhiều ngày, bây giờ Tú Chiêu lại giận dỗi không muốn nói chuyện cùng hắn, đầu đau như búa bổ, mồ hôi lạnh ùa ra, hắn nhanh chóng nằm xuống sô pha nghỉ ngơi. Căn nhà nhỏ chỉ chứa những vật dụng vừa đủ, thân hình to lớn của hắn không đủ chỗ chứa trên sô pha, hai thân rắn chắc thon dài bị thả xuống đất, dáng nằm thảm thương tệ hại, mặc kệ hình tượng mà chợp mắt một lát. Những ngày này hắn chưa có lúc nào được ngủ, mệt mỏi chồng chất đã khiến Trịnh Lâm Phong chìm vào giấc ngủ nhanh chóng.
Trời sáng Tú Chiêu mới mở cửa, nhìn thấy dáng ngủ xấu ơi là xấu của hắn chọc cười. Trịnh Lâm Phong ngủ rất yên tĩnh, cho dù nằm ở tư thế xấu vẫn không thể che giấu được khí chất của hắn. Tú Chiêu lại gần hắn, vẫn còn đang giận dỗi nên chỉ muốn nhìn một chút, khi cậu vừa thấy rõ khuôn mặt kia đã bị dọa giật mình. Chiếc áo sơ mi đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, mái tóc luôn được hắn chải chuốt kĩ lưỡng ướt dính vào da, lông mày nhíu lại, cả khuôn mặt tái nhợt không có sức sống. Tú Chiêu sờ lên trán thử, nhiệt độ của hắn quá nóng, đây có thể là bị sốt mất rồi.
"Trịnh Lâm Phong? Lâm Phong...anh có nghe em nói gì không? Anh có ổn không thế?"
Trịnh Lâm Phong mê mang không tỉnh, nhiệt độ trên trán đã tăng cao bất thường. Tú Chiêu vội vàng chạy đi mua thuốc, sẵn tiện mua nguyên liệu nấu một nồi cháo. Cả người hắn rất nặng, lúc hôn mê còn nặng hơn nữa, Tú Chiêu không lay chuyển được người, đành phải để hắn nằm tạm tại sô pha. Con người mạnh mẽ như hắn mà qua một đêm đã bệnh đến thế này, đúng là không biết chăm sóc bản thân một chút nào. Tú Chiêu nghiền thuốc ra thành bột, giống hệt như các bà mẹ có con nhỏ bị ốm, pha cùng với nước lọc, đổ vào miệng Trịnh Lâm Phong. Hắn chỉ là sốt cao, vẫn có thể theo phản xạ nuốt xuống, bị thuốc đắng trong miệng làm cho nhíu mày. Tú Chiêu xoa lông mày của hắn, không cho nó nhăn lại nữa, người đẹo thì nên cười, lúc nào cũng nhăn trông xấu chết đi được.
Cậu nấu cháo thật loãng, trước khi nghiện thuốc thì cho hắn ăn một chén. Chăm người bệnh đến trưa, cuối cùng Trịnh Lâm Phong cũng có giấu hiệu tỉnh. Hắn mệt mỏi mở mắt, nhìn thấy gương mặt lo lắng của Tú Chiêu liền vươn tay ra sờ. Bàn tay bị sốt mang theo nhiệt độ nóng hổi, liên tục sờ nắn má sữa non mềm của cậu. Hắn mỉm cười, muốn tới gần hôn cậu một cái, nhưng Tú Chiêu vội vàng tránh né. Cậu vẫn còn rất tức giận, không thể dễ dàng tha thứ như vậy được.
"Em vẫn còn giận tôi sao?"
Trịnh Lâm Phong cười khổ, chất giọng của hắn vô cùng khàn. Bởi vì bị đau mà không có uy lực như ngày thường nữa, y hệt như con mèo lớn xác bị thương sắp chết vậy. Tú Chiêu vẫn có chút xót hắn, lại múc thêm một chén cháo nữa đút cho Trịnh Lâm Phong, xong xuôi mới đuổi người.
"Em không cùng tôi tới công ty sao? Tôi nhớ trước đây em rất thích làm việc trong Trình thị, sao bây giờ lại không đi nữa?"
Tú Chiêu ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng ngạc nhiên, Trịnh Lâm Phong vẫn chưa biết chuyện cậu bị sa thải sao?
"Em đã bị sa thải rồi, đến chuyện này mà anh cũng không biết sao? Em cứ tưởng chuyện này là do anh đồng ý..."
Trịnh Lâm Phong nhíu mày, hắn quả thật không biết chuyện này. Những nhân viên khác trong công ty muốn nghỉ việc đều thông qua phòng nhân sự, nhưng hồ sơ của Tú Chiêu hắn là người giữ. Trừ khi hắn cho phép, nếu không Tú Chiêu không thể nào bị đuổi việc được.
"Tôi không hề biết chuyện này, hồ sơ của em là tôi giữ. Nếu em