Thế giới 3: Tổng tài và thế thân
《Hóa giải hiểu lầm, tổng tài cuồng thế thân, sợ hãi dành cho ai? (1)》
*Truyện chỉ đăng tải tại wattpad @camanvan, không đọc các web reup, kiếm tiền bất hợp pháp.
Trịnh Lâm Phong trong mắt toàn là điên cuồng, ngày hôm nay đối với hắn như chơi một chuyến tàu lượn siêu tốc, kích thích trái tim đạp nhanh bất thường. Cho dù hắn muốn bóp chết Châu Bối ngay tại chỗ, nhưng lại âm thầm biết ơn ngày hôm đó không phải là cậu ta. Hắn không phải chịu vết nhơ này, cũng không phải dằn vặt sống trong cảm giác có lỗi với Tú Chiêu. Ngược lại, khi biết được ngày hôm đó người mình làm tình cả đêm chính là người mình yêu, trong lòng nổi lên hưng phấn không rõ tên, từng tế bào hạnh phúc nhảy nhót trong người, rạo rực đến mức hắn chỉ muốn diễn lại toàn bộ cảnh đêm hôm đó một lần nữa. Rõ ràng chính hắn là người say rượu loạn tính, nhưng trái tim và lí trí lại lấp liếm sự thật, tìm ra lí do để thân mật làm trò sung sướng với người tình nhỏ.
"Tú Chiêu, em có biết khi Châu Bối nói ra sự thật, tôi vui đến mức như thế nào không? Hóa ra người tôi địt khi đó chính là em, từ đầu đến cuối đều là em, đều là người mà tôi yêu nhất. Em nói xem, để tôi phải dằn vặt lâu như vậy, em có nên chịu một chút kích thích không?"
Tú Chiêu nhìn vẻ mặt điên cuồng của hắn, âm thầm toát mồ hôi. Rõ ràng đây là lỗi của hắn, nhưng sau những lời nói đầy tính mê hoặc kia, cậu lại cảm giác như mình thật sự đã làm sai chuyện gì. Cậu đi theo hắn cả buổi sáng, sau khi biết được Trịnh Lâm Phong vừa bị lừa dối vừa bị cậu bỏ rơi, đúng là rất đáng thương. Hắn tức giận một chút cũng đúng, nhưng hắn vẫn là người bỏ rơi cậu không chịu về nhà, hại bản thân chịu uất ức rất lâu.
"Anh đang trách em sao? Rõ ràng là anh không chịu nói rõ ràng...Lúc đó em còn để lời nhắn trên bàn cho anh. Nhưng em tới thì anh đã đi mất rồi, hơn nữa anh mấy ngày liền không chịu về nhà, người nên giận là em mới đúng!"
Trịnh Lâm Phong làm sao không biết điều này được, nếu như hắn không bị Châu Bối và đám nhà báo kia làm phiền mấy ngày, thì trong nhà đã sớm cơm ấm chăn êm rồi. Hắn chỉ mượn cớ được thân mật với Tú Chiêu, trong lòng thật sự không muốn mất cậu, trái tim lơ lửng những ngày qua nói cho hắn biết, Tú Chiêu chính là người hắn cần, chính là báu vật duy nhất trong lòng hắn, không ai có thể thay thế được. Nghe thấy Tú Chiêu trách mình, Trịnh Lâm Phong hôn lên môi mềm, ngậm cánh môi vào miệng âu yếm, sau đó mới yêu thương hôn lên trán người tình nhỏ, âm thanh dịu dàng thổi vào tai cậu:
"Là tôi sai, tôi xin lỗi. Em đừng buồn nữa. Nhưng mà vì sự hiểu lầm này, tôi đã khổ sở biết bao nhiêu? Buồn đến mức đổ bệnh...khụ khụ...em phải đền bù cho tôi mới đúng."
Trịnh Lâm Phong vừa nói vừa ho, chân thật đến mức Tú Chiêu hoảng hốt bật dậy vỗ vỗ ngực hắn. Đau lòng vuốt ve, trái tim nhũn ra. Con người này lúc nào cũng to lớn mạnh mẽ, vậy mà vì cậu lại bị ốm đến mức như thế này, đúng là nên đền bù cho hắn một chút mới tốt.
"Anh muốn em đền bù thế nào? Đừng ho nữa mà...có đau lắm không? Hay là chúng ta đi bệnh viện nhé?"
Tú Chiêu lo lắng bất an, vậy mà con sói già nào đó lại ranh ma nhếch miệng, một lần nữa đẩy ngã cậu xuống giường:
"Tình nhân hóa giải hiểu lầm, đương nhiên phải mặn nồng chăn gối một phen chứ, phải không thỏ con của tôi? Bây giờ tôi đang rất đau, nhưng chỉ có em mới có thể xoa dịu thôi...cơn đau này bệnh viện không chữa được."
Trịnh Lâm Phong thấp giọng dụ dỗ cậu, cả người của hắn nóng rực như lửa, chạm vào da thịt non mềm của Tú Chiêu khiến cậu rên rỉ than nhẹ. Cơ bản là Trịnh Lâm Phong diễn rất chân thật, nhìn thấy hắn khó chịu nhíu mày, Tú Chiêu đã vội vàng đồng ý ngay. Hắn mỉm cười, trong lúc Tú Chiêu không chú ý mà liếm môi. Để đền bù cho những ngày áp lực dằn vặt này, hắn nhất định sẽ ăn sạch từ trong ra ngoài, khám phá từng tất da thịt của người tình nhỏ đáng yêu này.
"Em...em phải chữa như thế nào ạ?"
Tú Chiêu nhìn Trịnh Lâm Phong cứ cởi từng món đồ một, nháy mắt hắn đã trần trụi từ trên xuống dưới. Cậu lơ đãng liếc mắt xuống dưới, nhìn thấy cặc bự đã cứng rắn từ lâu, trên đầu cặc còn rỉ nước, đang chỉa về phía cậu như chào hỏi, Tú Chiêu lập tức đỏ mặt, ánh mắt như bị bỏng lập tức nhìn đi chỗ khác. Phản ứng ngượng ngùng của cậu làm Trịnh Lâm Phong bật cười, hắn cầu lấy bàn tay xinh đẹp kia đặt lên cặc của mình, dùng tay cậu xoa nắn nó một cách dâm dục, còn không quên trêu chọc cậu:
"Tôi đau ở đây này Tú Chiêu, em thấy không? Chỗ này vì em mà sưng to căng nhức, khiến cho tôi ê ẩm cả người. Mà thứ này chỉ có mình em mới chữa được thôi...em có đồng ý giúp tôi không?"
Tú Chiêu mặt đỏ như son, nghe những lời trêu chọc của hắn lại càng ngượng hơn. Cái tên này luôn biết lợi dụng sắc đẹp của mình, khuôn mặt đẹp trai kia không ngừng nhìn chằm chằm cậu, cặc lớn nứng lên đang cọ vào bàn tay non mềm, chiếm lấy toàn bộ sự chú ý của cậu. Tú Chiêu không biết rằng, kể từ giây phút hắn về nhà không thấy cậu, Trịnh Lâm Phong đã hốt hoảng như thế nào, trái tim dường như muốn nứt ra chảy máu, não bộ và lí trí không ngừng dày vò hắn phải mau chóng đi tìm cậu. Bởi vậy dù Tú Chiêu đã trở về bên Trịnh Lâm Phong, trong lòng hắn vẫn luôn tồn tại một nỗi sợ hãi bất an, sợ rằng một ngày cậu sẽ chán, bỏ rơi hắn bất cứ lúc nào. Điều này đã trở thành tâm bệnh khắc sâu vào trái tim hắn, ánh mắt lúc nào cũng dán lên người Tú Chiêu, khảm sâu hình bóng của cậu vào trong người.
Hắn đã hiểu ra rồi, Tú Chiêu là duy nhất, là báu vật chỉ có một trong cuộc đời của hắn. Châu Bối xuất hiện giống như một lời khẳng định cho điều ấy, cậu ta có thể giống Tú Chiêu, có thể khiến Tú Chiêu ghen, có thể khiến người khác hiểu lầm hắn và cậu ta có điều gì mờ ám, cũng có thể coi Tú Chiêu là thế thân của Châu Bối. Nhưng đối với hắn, Tú Chiêu mãi mãi chỉ có một, tâm trí hắn lúc nào cũng có Tú Chiêu, mọi suy nghĩ đều xuất hiện bóng hình cậu. Hắn không biết bản thân bị làm sao, nhưng hắn đã quá đỗi thương cậu, chỉ cần Tú Chiêu khóc, trái tim hắn đã đau đớn không chịu nổi.
Tình cảm này dường như đã được bồi đắp rất lâu, tồn tại trong từng đoạn gen cấu tạo nên con người hắn. Giống như yêu cậu là một điều tự nhiên vậy. Trước đây hắn không hiểu, nhưng bây giờ lại hiểu quá rõ ràng, hắn khát khao da thịt của cậu, trái tim của cậu, tâm trí của cậu. Một tổng tài muốn gì được nấy như hắn, có ngày cũng phải lụy tình vì một bé con ngây thơ đáng yêu như thế này.
Bởi vì sợ Tú Chiêu sẽ tiếp tục giận dỗi mình, Trịnh Lâm Phong vừa bắt cậu vuốt ve cặc bự vừa kể cho cậu toàn bộ câu chuyện, những gì trải qua từ khi gặp Châu Bối đến ngày hôm nay. Bỏ qua những lần hãm hại có chủ đích, quả thật Châu Bối và hắn gặp nhau không quá bao nhiêu lâu. Thời gian của Trịnh Lâm Phong rất quy luật, chỉ từ khi hẹn hò hoặc ở bên Tú Chiêu, hắn mới phá lệ thay đổi thời gian biểu. Bởi vì công việc bận rộn, những lúc Châu Bối đến làm phiền, hắn đều một là bỏ qua, hai là tạm đáp ứng. Hắn biết sự giúp đỡ này đã vô tình làm tổn thương Tú Chiêu, khiến người tình nhỏ tủi thân một hồi lâu, bây giờ trong lòng rối như tơ vò, vừa muốn hung hăng trừng phạt người tình nhỏ ấp úng không nói cho hắn sự thật sớm hơn, vừa muốn âu yếm yêu thương cậu thật lâu thật dịu dàng. Trong những ngày này, điều khiến hắn sợ hãi nhất chính là mất đi Tú Chiêu,vì vậy dù hưng phấn đến mức điên cuồng, vẫn nhẫn nhịn kiềm chế dụ dỗ người tình nhỏ một chút, khiến cậu từng bước một từ bỏ ý định chia tay với mình, sau đó mới hung hăng trừng phạt cậu trong dục vọng của bản thân.
Tú Chiêu đỏ mặt, toàn lộ sự tập trung đều dồn vào cặc bự đang cọ vào tay mình, bên tai toàn là lời nói trầm ấm gợi cảm của Trịnh Lâm Phong, cậu nghe câu hiểu câu không, trong lòng sớm đã biết hắn và Châu Bối thật sự không có mập mờ như trong suy nghĩ của cậu. Cặc bự không ngừng cọ vào lòng bàn tay, cảm giác nóng rực thiêu rụi toàn bộ cảm xúc dư thừa, lại khiến cho lửa dục trong người không ngừng tăng lên. Tú Chiêu chỉ sờ cặc bự trong tay một lúc, cơ thể đã tự nổi lên phản ứng, kích thích đến mức rên rỉ nức nở một tiếng.
Trịnh Lâm Phong nghe tiếng rên rỉ nhỏ như mèo kêu kia, cặc bự sớm đã cương cứng lại càng nứng thêm, hưng phấn co giật vài cái trong tay Tú Chiêu. Hắn biết cậu đã có cảm giác, nhanh chóng tìm kiếm bờ môi xinh kia hôn mút, nhân cơ hội Tú Chiêu còn chưa kịp phản ứng, cởi toàn bộ đồ của cả hai. Đến khi cậu bị hôn đến mất sức, Trịnh Lâm Phong mới hài lòng buông tha cho môi mọng.
Tú Chiêu còn mơ màng, đôi mắt bị kích thích ứa ra nước mắt sinh lí, tròng mắt trong veo ngập nước, lông mi bị nước mắt làm ướt vừa đáng yêu vừa quyến rũ. Cậu chu ra đôi môi bị Trịnh Lâm Phong mút đến mức sưng lên, tố cáo hắn chơi xấu:
"Em chưa đồng ý đâu...sao anh lại cở đồ của em? Đồ xấu xa biến thái... đã nói là chữa bệnh mà~"
Trịnh Lâm Phong cười gian, đương nhiên hắn biết Tú Chiêu đã tha thứ cho mình. Người tình nhỏ đáng yêu ngọt ngào, lúc nào cũng làm cho tim hắn nhộn nhạo đập loạn, cặc bự cũng hưng phấn nứng lên, lúc nào cũng muốn gần gũi với Tú Chiêu mới chịu nổi. Vì vậy hắn không ngại vứt bỏ mặt mũi dụ dỗ nai con sập bẫy của mình, tình nguyện bị hắn địt đến nát nhừ mới thôi.
"Sao lại không? Tú Chiêu đang chữa bệnh nứng cho tôi mà...phải không? Cặc lớn của tôi đang khó chịu lắm, không phải em thì nó không chịu, hành hạ tôi khó chịu muốn chết, em nỡ để tôi đau nhức đến chết sao?"
Tú Chiêu nghe hắn bịa chuyện, đương nhiên xấu hổ muốn chết, nhưng cặc bự vẫn còn cọ trong tay cậu, quả thật nó đã cứng rắn đến mức căng ra, đầu nấm còn rỉ nước bôi trơn trong lòng bàn tay non mềm. Cậu cũng là con trai, đương nhiên biết đàn ông không được giải tỏa dục vọng thì sẽ khó chịu đến mức nào, trong lòng mềm đi, chủ động giúp hắn vuốt ve cặc bự, tin tưởng vào những lời dụ dỗ biến thái của hắn.
Trịnh Lâm Phong sung sướng ưỡn hông, đưa đẩy cặc bự trong tay của Tú Chiêu. Nhưng một lúc đã không thể thỏa mãn nữa, cặc bự đã nếm qua lồn non ngập nước của người tình nhỏ, làm sao chịu thỏa mãn bằng bàn tay nhỏ kia. Hắn nhẫn nhịn hồi lâu, Tú Chiêu vuốt đến mức tê mỏi cả tay, nhưng cặc bự vẫn không thèm bắn ra. Cậu bĩu môi, tội nghiệp nhìn Trịnh Lâm Phong, là do cặc của anh quá lâu quá dai, không phải tại em không muốn chữa.
Ánh mắt tội nghiệp của cậu khiến Trịnh Lâm Phong bật cười, hắn xoa đầu tóc mềm mại của Tú Chiêu một lúc, sau đó thấp giọng dụ dỗ bên tai cậu:
"Là do cặc bự thèm lồn nhỏ của em, nó muốn em dùng lồn nhỏ trị nứng. Ngoan, mau mở chân ra cho cặc bự yêu em đi nào."
Tú Chiêu đã sớm bị dục vọng chiếm lấy, bị hắn dụ dỗ ngon ngọt bên tai một chút đã nghe theo. Ngoan ngoãn mở ra chân thon, để cho hắn tới yêu thương mình. Trịnh Lâm Phong đã chờ đợi giây phút này từ lâu, vừa thấy lồn non lộ ra đã thèm thuồng nuốt nước bọt, vùi vào hôn hít ngay lập tức. Lồn non lâu ngày chưa được địt qua, hai cánh môi e thẹn đóng mở, lồn non đầy đặn mềm mụp, khiến cho môi của Trịnh Lâm Phong như hôn phải bông, thích đến mức hắn liên tục mút lấy, âu yếm không ngừng.
"Ưmmm~ sướng quá.....anh liếm sướng quá~....lồn em sướng....aaaa"
Trịnh Lâm Phong gấp gáp hôn mút thịt lồn, đầu lưỡi moi đào nước dâm của cậu. Liên tục kích thích lồn non, đè ép môi lồn vào sâu bên trong tìm điểm nứng. Hắn liếm mút quá nhanh, khiến cho Tú Chiêu rên rỉ co giật, càng lúc càng ra nhiều nước dâm. Cuối cùng Trịnh Lâm Phong bao trọn môi lồn, dùng sức hút mạnh một cái, Tú Chiêu rên rỉ thét lớn, lập tức đạt cao trào ngay trong miệng của hắn, toàn bộ nước dâm đều bị Trịnh Lâm Phong nuốt sạch.
"Aaaaaa.....sướng...huhu....sướng quá~ em ra...ưmmm~"
Trịnh Lâm Phong không cho cậu thời gian tỉnh lại, nhanh chóng cầm lấy cặc bự đã nứng đến nứng đau nhức cọ vào lồn non, sau khi trêu chọc một lúc liền vội vàng địt vào.
"Ưmm....lồn non của em thật mềm, sướng quá. Tú Chiêu bị cặc bự địt vào có sướng không? Lồn nhỏ của em ẩm ướt như vậy, chắc chắn cũng rất nhớ tôi đúng không?"
Tú Chiêu chìm trong khoái cảm tình dục, sao có thể trả lời hắn. Cậu bây giờ giống như đang trôi dạt ngoài biển khơi, từng cơn sóng tình vỗ vào tâm trí, chiếm lấy toàn bộ con tim cậu, sung sướng do Trịnh Lâm Phong mang đến quá lớn, Tú Chiêu nháy mắt bị địt đến mức mất đi lí trí, chỉ còn biết rên rỉ hương thụ.
Lồn non đã lâu chưa được cặc bự địt vào yêu thương, vừa đụ vào đã gấp gáp hút chặt lấy, không cho nó rời đi. Mỗi một điểm nứng đều bị gân cặc mạnh mẽ cọ vào, làm cho lồn non sung sướng trào ra nước dâm. Đôi mắt đáng yêu vì tình dục mà ngập tràn hơi nước, môi dưới khẽ cắn, ngâm nga những tiếng rên rỉ ngọt ngào khiến Trịnh Lâm Phong say mê. Hắn lập tức hôn lấy đôi môi kia, sau đó tìm kiếm vùng cổ trắng nõn của người tình nhỏ hôn mút gặm cắn, để lại chi chít những dấu hôn đỏ thẫm.
"Ưmmmm~ sướng...sướng quá~ lồn em sướng~ cặc bự thật giỏi...aaa...cọ vào điểm nứng huhu....cặc địt giỏi..aaa"
Tú Chiêu ngoan ngoãn ưỡn cổ cho hắn hôn, hai cánh tay ôm lấy đầu Trịnh Lâm Phong, dung túng cho hắn tàn phá vùng da cổ nhạy cảm của mình. Sau đó làm nũng bắt hắn bú vú, cậu lắc lư hai vú mềm, để núm vú tận môi mỏng của hắn để chờ được yêu thương. Sự chủ động của cậu khiến cho Trịnh Lâm Phong càng thêm hưng phấn, hắn lập tức nút núm vú mềm vào trong miệng, bóp lấy thịt vú trong lòng bàn tay, chơi đùa đến mức nghiện. Hai bầu vú đáng yêu đúng là quyến rũ hắn đến mức điên dại, cảm giác non mềm thơm sữa làm hắn nút núm không muốn dừng, bàn tay mạnh bạo nhào nặn thịt vú cũng lưu luyến không thôi, đến khi Tú Chiêu rên rỉ than đau, hắn mới tiếc nuối buông tha, để lại trên đôi vú những dấu tay đỏ chót, vô cùng gợi tình.
Hắn trêu đùa hôn hít âu