Thế giới thứ 4 : Y nghiệp và tình yêu
《Tán tỉnh qua điện thoại, sóc nhỏ gửi ảnh khỏa thân cho bác sĩ, mất không chế liếm vú cho người yêu》
1
Từ sau khi Lê Khôi Vĩ ngỏ lời hẹn hò đầu tiên, cả hai bắt đầu liên lạc qua điện thoại nhiều hơn. Tú Chiêu bù đắp những giây phút không gặp mặt bằng cách gọi video cho hắn, những lúc rảnh rỗi thì cậu hay chọc ghẹo hắn bằng cách gọi tên rồi bảo không có gì.
Lê Khôi Vĩ rất kiên nhẫn chơi với cậu, Tú Chiêu gọi bác sĩ Vĩ một lần thì hắn đáp một lần, mặc dù hắn biết rõ con sóc nhỏ kia chỉ gọi để trêu chọc mình.
Mọi ngày trước giờ ăn tối Tú Chiêu đều sẽ gọi cho Lê Khôi Vĩ, nhưng hôm nay mãi đến tối muộn cậu mới gọi đến. Nửa đêm là lúc Lê Khôi Vĩ ở trong phòng, áo blouse cùng với cà vạt siết chặt trên cổ đã được tháo ra, áo sơ mi trắng tinh không cài hai nút đầu, lúc hắn bắt máy còn đang bận đọc tài liệu, đôi kính gọng vàng làm cho khuôn mặt hắn nghiêm túc hơn bình thường.
Lê Khôi Vĩ giữ dáng rất tốt, vì phải làm việc dưới cường độ cao cho nên hắn rất tuân thủ chế độ ăn uống của mình. Những ngày rảnh rỗi hắn vẫn sẽ tập thể dục, nhưng cũng không phải là dạng người có cơ bắp. So với đàn ông trưởng thành bình thường thì hắn chỉ có chân dài vai rộng, khung xương cao lớn hơn một chút so với trung bình.
Tú Chiêu vẫn nhớ cảm giác được hắn ôm vào lòng xoa bụng, bàn tay to lớn kia quấn chặt lấy eo mình, trong lòng ngực ấm áp đầy mùi hương mát dịu. Cậu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, không hiểu sao trong lòng có chút ngứa ngáy. Tuy hắn không phải là dạng người cao lớn đầy cơ trên người, nhưng lại là dạng người cao lớn mang theo cảm giác an toàn tuyệt đối, thanh mảnh nhưng không yếu mềm, có thể đem lại cho cậu cảm giác bao bọc rất lớn.
"Anh bận lắm ạ?"
Lê Khôi Vĩ tháo kính mắt xuống đặt tài liệu qua một bên, hắn mỉm cười nhìn cậu nhóc trong màn hình, nói:
"Không bận lắm, sao hôm nay em gọi muộn vậy?"
"Em không ngủ được, muốn nói chuyện với anh một chút thôi ạ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tú Chiêu bỏ gối ôm qua một bên, đặt điện thoại trước ngực, chống cằm nói chuyện với hắn. Lê Khôi Vĩ nhíu mày liếc qua màn hình, giọng nói bỗng nhiên trầm xuống:
"Kéo cổ áo lên trên một chút."
Không có gối ôm che chắn, cổ áo ngủ đầy họa tiết sinh động rộng thùng thình rũ xuống, tạo ra một khe hở sâu hút. Lê Khôi Vĩ có thể nhìn thấy một nửa khuôn ngực của cậu qua màn hình, con sóc nhỏ kia lại còn chống cằm ngây thơ nhìn hắn, không những không kéo lên mà còn đẩy xuống sâu hơn.
"Em cũng là con trai mà, lộ ra một chút cũng có sao đâu. Dù sao anh cũng là bạn trai của em, thấy một chút em cũng không thiệt !"
"..."
1
"Ngực em có trắng không, có đẹp không hả bác sĩ Vĩ ~ Anh có thích không?"
"Em đúng là...."
Lê Khôi Vĩ nhìm chằm chằm vào đầu vú bị lộ ra dưới lớp áo ngủ, dưới ánh đèn mập mờ càng trở nên thơm ngon vô cùng, vùng da khuất nắng trắng như tuyết, đầu vú như nụ hoa nhô lên thu hút hắn. Hắn chỉ dám mắng thầm một câu em đúng là đồ dâm đãng. Cả một câu hoàn chỉnh cũng không thể thốt ra khỏi miệng, làm sao có thể kiềm lòng trước sự quyến rũ đáng yêu này đây?
1
Tú Chiêu trêu chọc hắn đủ rồi thì ngoan ngoãn che lại, cậu cảm thấy làm như vậy rất vui. Nhìn Lê Khôi Vĩ hận không thể nắm lấy áo của cậu kéo lên lại vị trí ban đầu, một mực chăm chăm nhìn vào đầu vú lộ ra, thậm chí hắn còn đặt điện thoại ở gần mình hơn, vừa để nhìn rõ ràng hơn vừa tránh có ai đó đột ngột đi vào trông rất giống như đang vụng trộm làm chuyện xấu xa.
Lê Khôi Vĩ không phản đối chuyện Tú Chiêu lộ ngực cho mình thấy, cả hai hẹn hò cũng là chuyện đinh đóng cột. Ban đầu hắn còn tỏ vẻ không cho phép cậu nghịch ngợm lung tung, nhưng vài lần sau lại không nói gì nữa, cậu khoe bao nhiêu thì hắn xem bấy nhiêu, có khi còn yêu cầu cậu lộ ra nhiều thêm một chút. Mỗi lần nhìn ánh mắt sâu hút của Lê Khôi Vĩ, Tú Chiêu lại có cảm giác mình đã bôi đen một vị bác sĩ trong sáng quân tử, từ một người hay chú ý không cho cậu nghịch trở thành một tên không thấy vú của cậu thì không vui.
1
Tú Chiêu rất thích nhìn thấy phản ứng của Lê Khôi Vĩ, cho nên hầu như lần gọi điện nào cũng chuyển từ lành mạnh sang dâm dục thế này. Cậu thường hay mặc đồ rộng để dễ dàng cho hắn thấy, còn học được cách làm nũng những lúc quan trọng để câu thêm một chút cảm tình của hắn.
Chẳng mấy chốc mà Tú Chiêu và hắn đã hẹn hò cùng nhau gần nửa tháng, gặp mặt được vài lần nhưng rất ngắn ngủi. Lê Khôi Vĩ mỗi lần gặp đều tuân thủ quy tắc, quan tâm cậu mọi lúc mọi nơi, nhưng hắn nhất quyết không tiến sâu thêm nữa. Hẹn hò lâu như thế mà chỉ dừng ở nắm tay và hôn trán mà thôi.
1
Đối với chuyện này Tú Chiêu cũng không biết nguyên do, cậu nghĩ mãi cũng không hiểu mình đã đi sai bước nào. Lê Khôi Vĩ giống như một tảng băng lớn biết đi, chỉ ôm hôn cậu nhưng lại không hề tiến xa hơn. Đáng lẽ sau khi hẹn hò thì hắn nên đè cậu ra ngày ngày đêm đêm ôm ấp, thể hiện tình yêu nồng nhiệt mới đúng. Tú Chiêu chủ động cho hắn hôn thì hắn cũng chỉ hôn lướt một cái, cho hắn sờ thì hắn chỉ xoa xoa một lúc rồi thôi. Con người kia lúc nhìn cậu rõ ràng chất chứa rất nhiều dục vọng, nhưng hắn một mực đè nén không phát tiết ra ngoài.
4
Mỗi lần nhìn thấy thân thể cao lớn của hắn, Tú Chiêu thật sự rất muốn được thân mật thêm một chút, nhưng bạn trai của cậu lại không hiểu được, dịu dàng hôn một cái rồi đưa cậu về nhà. Có đôi lúc Tú Chiêu còn nghĩ có khi nào hắn chỉ đùa giỡn với mình thôi hay không? Hoặc có lẽ hắn thật sự không có ham muốn với cậu, yêu đương cũng vì thấy vui.
Quả thật Lê Khôi Vĩ không hề muốn tiến xa thêm, hắn nhẫn nhịn dục vọng của mình, từ từ tìm hiểu những điều liên quan đến quan hệ đồng tính. Hắn không muốn vì ham muốn của mình mà ảnh hưởng đến nhiều hậu quả về sau, trước khi gặp Tú Chiêu hắn cũng chưa chuẩn bị chuyện này. Dù rất muốn ăn trọn thân thể đáng yêu kia vào bụng, nhưng hắn chưa có kinh nghiệm, nếu như không may khiến Tú Chiêu bị bệnh thì hắn hối hận cũng không kịp.
2
Quan hệ đồng tính rất đặc biệt, bộ phận làm tình cũng phải được chăm sóc rất tỉ mỉ thì mới có thể ngăn ngừa được có bệnh liên quan. Hắn làm bác sĩ cho nên biết rất rõ quan hệ đồng tính dễ mang lại bệnh tật như thế nào, hơn nữa người đau nhiều nhất là Tú Chiêu chứ không phải hắn. Dù cậu nhóc kia có tính dâm trời sinh thì cũng không thể nhịn đau được, hắn không nỡ làm một chuyện mà bản thân không có kinh nghiệm cũng như chưa từng thử qua bao giờ.
Lê Khôi Vĩ tìm đến nam khoa hỏi các bác sĩ khác, lên mạng tìm hiểu thông tin về chuyện này. Trước khi làm tình thì người nằm dưới phải vệ sinh rất kĩ, có khi thục rửa cả một buổi vô cùng mệt. Khi bị đâm vào cũng không sung sướng gì mấy, nếu làm lần đầu còn có thể bị bong da chảy máu, tình yêu không lớn thì ai mà cam chịu làm như vậy. Cái mông của Tú Chiêu múp thịt đẫy đà, nhưng cũng đồng nghĩa lỗ nhỏ bên trong rất bé, không thể đút vào ngay được. Hơn nữa lối đi bên trong mềm mại rất dễ bị tổn thương, nếu như hắn quá phấn khích mà đâm mạnh hơn một cái thì có lẽ ngày hôm sau Tú Chiêu phải chuyển từ phòng ngủ sang phòng bệnh.
6
Có thể hắn sẽ làm Tú Chiêu sướng một chút trong lúc yêu, nhưng so với những di chứng trước và sau khi làm tình lại khiến hắn không muốn làm nữa. Thân thể Tú Chiêu ốm yếu lại còn hay bị bệnh vặt, chỗ đó của hắn lại quá thô to so với mông cậu. Làm xong còn phải chú ý không được để nhiễm trùng, vệ sinh sạch sẽ nếu không sẽ dễ mắc các bệnh tình dục. Tú Chiêu không để ý đến chuyện đó, nhưng hắn lại rất để ý. Hắn có thể nhẫn nhịn không làm chuyện này, tình nguyện yêu đương mà không có làm tình.
Hắn đọc rất nhiều bài viết của những bạn nằm dưới trong cộng đồng, tuy rằng rất đau nhưng lại thỏa mãn được tâm lí. Gặp bạn đời yêu mình thì dù có trao thân đi cũng rất vui vẻ, làm tình ban đầu đau nhưng làm nhiều sẽ quen, đối với những mối quan hệ đồng tính thì chuyện hòa hợp về mặt tình dục rất quan trọng, dù sao cũng không có cặp đôi nào vững vàng chịu được cảm giác ăn chay ôm nhau suốt đời, huống hồ gì đàn ông đều có ham muốn tình dục bẩm sinh.
Lê Khôi Vĩ cũng là người bình thường, dù hắn rất muốn nhưng lương tâm không cho phép. Mỗi lần gặp Tú Chiêu thì hắn chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi ôm hôn một chút, không dám tiến xa hơn. Mỗi lần đưa cậu về nhà, hắn sẽ bế cậu lên đùi mình ngồi trong xe, hôn nhau đến mức không thở nổi mới hài lòng buông ra. Bàn tay của hắn cũng sẽ nắm chặt hai cánh mông múp, xoa nắn chúng để tiêu tan bớt ham muốn điên cuồng của mình.
Người trong lòng hắn rên rỉ đáng yêu, rất tự nhiên nhích mông ra cho hắn sờ. Lần nào cũng làm nũng như vậy nhưng không lần nào hắn thoát khỏi vòng lặp đó, tìm đến cánh môi hồng hôn lên điên cuồng, giải tỏa khát khao thân thể thông qua nụ hôn nồng nàn kia.
Tú Chiêu vòng tay lên cổ Lê Khôi Vĩ, chiếc áo phông màu trắng ngắn tay làm lộ ra hai khớp xương thon dài. Cậu mềm nhũn người, ôm chặt người đàn ông của mình trong ngực. Việc hắn không chịu đụng chạm yêu thương mình làm cho cậu rất tủi thân, cảm giác yêu không an toàn này khiến tinh thần luôn trong tình trạng căng thẳng lo âu. Tú Chiêu buồn bã tựa đầu lên mái tóc của hắn, chôn chặt cái đầu to vào lòng ngực mình, giọng nói vừa tủi thân vừa ấm ức:
"Anh không thích em đúng không?"
Cậu không đợi hắn trả lời câu hỏi, đè hết sức nặng của mình lên thân thể của Lê Khôi Vĩ, trong lòng giống