Nhiệm Vụ Tấn Công Của Trà Xanh - Song Tính - Thô Tục

Chương 36


trước sau


Thế giới thứ 4: Y nghiệp và tình yêu
    《Bác sĩ Vĩ lạnh nhạt bị nhóc con trêu chọc, ngỏ lời hẹn hò》

 
  
    Lê Khôi Vĩ làm việc xong khi trời đã tối muộn, hắn mở điện thoại lên nhìn tin nhắn cùng với thông báo trào ra như lũ. Hắn tháo đôi kính gọng vàng xuống, mở tin nhắn ra xem từng cái một.

    Cậu thiếu niên xinh đẹp kia gửi cho hắn rất nhiều thứ, từ cảm ơn vì hôm nay đến những chuyện lặt vặt hắn không hiểu. Nhưng hắn có thể cảm nhận được sự phấn khích vì đã có được cách liên lạc với đối phương của cậu. Nhìn tài khoản mạng xã hội chỉ đăng ảnh đại diện mới chụp hôm nay, hắn ngẩn người vuốt ve khuôn mặt quen thuộc kia cách lớp màn hình, khuôn mặt hắn đã mơ thấy không biết bao nhiêu lần từ khi còn bé.

     Lê Khôi Vĩ kéo tin nhắn lên trên cùng, vừa đọc vừa trả lời từng cái một. Những câu chuyện nhỏ hắn không hiểu thì chỉ ừm ừm để tỏ ý mình đã đọc, đến khi trả lời hết thì mới biết cậu đã gửi tận 20 tin nhắn cho mình. Khóe miệng bất chợt cong lên, người mà hắn để ý đúng là rất đáng yêu.

     Trời đã rất khuya rồi, Lê Khôi Vĩ không chắc cậu đã ngủ hay chưa. Hắn chấp nhận lời mời kết bạn, thuận tiện thả tim vào ảnh đại diện của cậu một cái sau đó mới nhắn cho cậu để thăm dò.

    "Em đã ngủ chưa?"

    Hắn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hơn 10 phút, bên kia vẫn không có ai trả lời. Chắc là cậu ấy đã ngủ rồi, dù sao sức khỏe yếu thì cần phải ngủ sớm. Lê Khôi Vĩ lạnh mặt tắt điện thoại, hắn vừa đặt lên bàn thì nó lại sáng lên.

    "Có có có!!! Em vừa tắm xong ạ, hôm nay hơi nóng."

    Mặc dù thức khuya và tắm muộn không tốt cho sức khỏe, nhưng được Tú Chiêu phản hồi lại làm hắn có chút vui trong lòng. Hắn bình tĩnh nhắn lại cho cậu, nhưng thật ra trong đầu lại trống rỗng không nghĩ được gì. Cuối cùng đành phải kết thúc trong sự ngượng ngùng.

    "Sao bây giờ còn chưa ngủ?"

    "Em thức khuya quen rồi ạ, em nhắn với anh một chút chút thôi sẽ đi ngủ ngay!!!"

    "Ừm, nhớ ngủ sớm."

    "Đợi đã, bác sĩ Vĩ nói với em một chút nữa thôi...đừng ngủ vội mà."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
    "Ừm."

    Tú Chiêu quả thật rất muốn tám chuyện cùng hắn, nhưng con người này thật sự rất nhạt nhẽo vô vị. Cậu có kéo hết sức, vặn nát óc những câu chuyện để hắn có cơ hội trả lời lại nhưng lần nào cũng thất bại. Cậu nhắn mở đầu thì hắn nhắn kết thúc, có muốn kéo dài thêm cũng không được. Cuối cùng cậu thật sự hết cạn ý tưởng rồi, cơn buồn ngủ cũng ập tới không thương tiếc, Tú Chiêu nằm sấp trên giường ngủ quên.

    Lê Khôi Vĩ đợi mãi không thấy bên kia có động tĩnh gì, hắn đang hưởng thụ những câu chuyện mà Tú Chiêu nói. Được chủ động quen rồi lại đột nhiên không có gì nữa, trong lòng có chút mất mát không yên. Hắn đợi hơn một tiếng cũng không thấy câu chuyện tiếp theo, đến tận lúc ra khỏi phòng mổ sau 3 giờ đồng hồ vẫn không thấy gì. Lê Khôi Vĩ cất điện thoại vào túi, bắt đầu lấp liếm sự mất mát bằng cách làm việc.

     Cha mẹ của Tú Chiêu để cậu ngủ nướng không gọi dậy, sáng sớm hai vợ chồng đi chợ nấu cơm rồi ra ngoài hóng gió. Được nuông chiều như thế nên đến tận 8 giờ sáng cậu mới mở mắt rời khỏi giường. Nhớ lại đêm hôm qua đã được nói chuyện riêng với nam chủ, trong lòng vui vẻ nhảy nhót, ăn cơm sáng cũng thấy ngon hơn gấp mấy lần.

    Ăn uống xong thì bắt đầu làm nhiệm vụ, Tú Chiêu nhắn tin cho hắn thông báo mình sẽ đến bệnh viện nói chuyện. Cậu sợ hắn từ chối cho nên nhấn mạnh mình rất ngoan, không cản trở công việc khám bệnh của hắn. Nhưng cậu biết giờ này Lê Khôi Vĩ rất bận, có khi cậu đến bệnh viện rồi hắn vẫn không thể xem tin nhắn.

   Trong phòng làm việc của Lê Khôi Vĩ có rất nhiều giấy tờ và hồ sơ của bệnh nhân, xung quanh được hắn dọn dẹp sạch sẽ nên rất ít khi có đồ vật gì thừa thãi. Vì tôn trọng thời gian riêng tư của bác sĩ cho nên rất ít người được vào phòng nếu không có sự cho phép, Tú Chiêu dù có nói mình là bạn của bác sĩ Vĩ thì vẫn không được vào. Nhưng mà hôm nay cậu không phải chờ đợi lâu vì không có ca mổ khẩn cấp nào cần hắn, chỉ cần y tá thông báo cho Lê Khôi Vĩ một chút là cậu có thể gặp được.

    Hôm nay trời rất nóng, ngồi chờ bên ngoài sảnh rất lâu mới có thể gặp hắn cho nên Tú Chiêu đổ đầy mồ hôi. Áo sơ mi trắng tinh bị ướt một mảng rất khó chịu, quần dài cùng với áo khoát kín mít khiến cho cậu nóng nực vô cùng. Lê Khôi Vĩ để cậu vào phòng, điều chỉnh máy lạnh giảm xuống vài độ, thấy cậu liên tục nắm lấy cổ áo đập vào người mình thì nói:

    "Em cởi áo khoác ra đi, nếu áo bên trong bị bẩn thì lấy áo tôi mặc vậy. Đồ ở đây tôi chưa dùng qua bao giờ nên em có thể yên tâm."

    Lê Khôi Vĩ mở tủ đồ riêng trong góc phòng lấy cho cậu một chiếc áo sơ mi trắng. Hắn hay ở bệnh viện nên đồ dùng khá đầy đủ, thuận tiện thay đổi mà không cần phải về nhà.

   Tú Chiêu quả thật rất nóng, nhưng cậu ngại không dám mở lời. Lê Khôi Vĩ đoán ý rất chuẩn, biết cậu ngại nên mới mở lời trước đưa ra đề nghị. Cậu do dự một lát rồi đồng ý, cởi áo khoác ngoài ra để lên giá đỡ. Không biết vô tình hay cố ý, Tú Chiêu lại đứng ngay trước mặt hắn cởi áo sơ mi của mình ra, ánh mắt sạch sẽ chăm chú cởi từng cúc áo, mồ hôi bị gió mát của điều hòa tiêu tán sạch sẽ.

   Hành động của cậu làm Lê Khôi Vĩ không phản ứng kịp, hắn không biết phải làm sao, đứng ngây người nhìn Tú Chiêu thay áo trước mặt mình. Ngoài mặt hắn vẫn như cũ không để ý nhưng từng cúc áo được gỡ ra thì ánh mắt lại chăm chú sâu hút thêm vài phần.

   Làn da của cậu thiếu niên trước mặt hắn trắng trẻo vô cùng, nhìn là biết non nớt tới cỡ nào. Ánh mắt hắn lơ đãng dừng trên hai điểm đỏ trước ngực cậu, núm vú hồng hào nhô lên giữa hai bầu vú trắng mịn, là con trai nhưng chỗ đó lại mềm múp nhiều thịt, chỉ cần nhìn thôi cũng tưởng tượng được khi sờ vào sướng tay bao nhiêu. Núm vú kia hồng đến mức làm cho hắn không thể nào rời mắt được, từng tấc da thịt no đủ vừa vặn từ eo đến cằm không có chỗ nào để chê. Đặc biệt là phần bụng, thịt eo đầy đủ lại không quá nhiều, hắn ước lượng một chút với bàn tay mình, cái eo mềm kia cần một vòng tay là có thể ôm trọn.

    Có thể là do ánh mắt của hắn quá trắng trợn, Tú Chiêu đang cố tình cởi áo cho hắn xem cũng phải rụt rè mặc lại đồ nhanh hơn một chút. Ánh mắt lạnh nhạt của hắn nhìn chằm chằm giống như thật sự muốn ăn tươi nuốt sống mình, cậu thật sự không dám phơi ra thêm.

   Lê Khôi Vĩ thu hồi tầm mắt, trong đầu không ngừng nảy lên những ý nghĩ không sạch sẽ.

   Cái núm vú kia thật sự rất ngon miệng, hai bầu vú mềm mại hơi nhô ra. Ngay cả cái eo cũng mềm chảy nước làm hắn không thể không nổi lên dục vọng được. Hắn biết bản thân mình mơ thấy đàn ông suốt ngày suốt đêm là như thế nào, cũng biết sau khi gặp người thật ngoài đời thì sẽ mất không chế bao nhiêu. Người này quá hợp ý hắn, chỗ nào cũng khiến hắn không thể rời mắt được.

    Lê Khôi Vĩ biết mình đuối lí, cậu nhóc này chỉ đến tìm hắn cảm ơn chứ hoàn toàn không có ý gì, hắn lại ở đây nhìn chằm chằm vú của người ta rồi nghĩ bậy. Từ trước đến giờ hắn không chế cảm xúc rất tốt, vì để không mất mặt cho nên hắn đành phải tiếp tục giả vờ không quan tâm.

    Tú Chiêu ở lại đến trưa mới tạm biệt hắn đi về nhà, thân thể ốm yếu mà chạy lại rất nhanh, vừa tạm biệt hắn xong đã không thấy đâu. Lê Khôi Vĩ lắc đầu bất đắc dĩ, đành dẹp bỏ loại dục vọng dơ bẩn vừa nổi lên qua một bên, tiếp tục làm việc của mình.

    Đây là lần đầu đầu tiên hắn dễ bị kích động với một người như thế, dù đã khám chữa bệnh nghiên cứu về cơ thể của người rất nhiều. Hắn nghĩ rằng mình thật sự như lời bố mẹ nói từ nhỏ đã khuyết thiếu tình cảm, nhưng bây giờ xem ra cũng không phải hoàn toàn đúng.

    Lê Khôi Vĩ nổi tiếng là một quân tử, khi hắn được mời về nước từng có rất nhiều bệnh nhân nữ yêu thích ngưỡng mộ. Nhưng hắn đều lịch sự từ chối, lời nói trầm ấm dễ nghe làm biết bao nhiêu người rung động, nhìn bề ngoài thì lạnh lùng ít nói nhưng khi khám bệnh lại chuyên tâm vô cùng. Cả người lúc nào cũng toát lên khí chất tri thức lãnh đạm, mỗi động tác đều quy củ chuẩn mực khiến cho người khác phải ngước nhìn, nếu người như thế làm chồng của mình thì sẽ sung sướng tới mức nào. Vì thế mà cho dù hắn đã cẩn thận né tránh vô số lần thì vẫn có rất nhiều người đem lòng yêu mến.

     Lịch sử tình trường của hắn bằng số không tròn trĩnh, từ khi sinh ra đã vùi mình trong học tập. Ngành Y cần rất nhiều thời gian và công sức, hắn cống hiến trọn vẹn bản thân cho nghiên cứu và học hỏi, tình yêu đã sớm bị bỏ ra sau đầu. Bây giờ đã gần 30 tuổi nhưng vẫn không thể lên nổi một chút ý định yêu đương nào, hôm nay chỉ vì một cậu nhóc ốm yếu xinh đẹp mà nổi lên phản ứng, Lê Khôi Vĩ cảm giác có chút lạ lẫm.

     Tú Chiêu nghĩ rằng bác sĩ Vĩ kia cũng không phải khó nói chuyện lắm. Tuy hắn nói chuyện nhạt như nước lã nhưng vẫn cố gắng nghe toàn bộ những câu nói của cậu, dù câu trả lời không được đặc sắc nhưng đã rất tiến bộ rồi. Bệnh viện là nơi không thể đến quá nhiều, ngày tháng chinh phục nam chủ của cậu sau này chỉ nhờ chiếc điện thoại này thôi.

    Những ngày sau đó cậu chỉ liên lạc cho hắn bằng điện thoại, tập thích nghi với con người lạnh lùng kia ở khoảng cách xa. Không gặp mặt hắn trực tiếp cho nên Tú Chiêu rất bạo gan, chuyện gì cũng có thể lôi ra nói với hắn được.

    Nhận được tin nhắn của Tú Chiêu đã trở thành một phần trong thời gian biểu của Lê Khôi Vĩ, hắn sẽ đúng giờ xem tin nhắn của cậu, đúng giờ khuyên bảo cậu đi ngủ. Cứ như thế mà hắn đã quen thuộc cảm giác được Tú Chiêu quấn lấy bên mình, đón nhận những quan tâm tán tỉnh mà cậu nhóc kia mang lại.

   Càng quen thuộc thì lại càng khó khống chế, tựa như tình cảm và dục vọng đối với Tú Chiêu của hắn ngày càng không thể kiểm soát. Lê Khôi Vĩ bị sự nhiệt tình và đáng yêu của cậu thu hút, cũng bị da thịt trắng nõn ngày đó ghi tạc trong lòng không thể bỏ đi. Mỗi tối trước khi ngủ hắn đều bị hình ảnh kia chiếm đầy tâm trí, cả người khô nóng không thể nào ngủ được. Dù biết chuyện này là vô cùng sai trái, nhưng hắn không thể nhịn được bật dậy đi vào nhà tắm, giải quyết bộ phận sinh dục cương cứng đau nhức của mình.

    Tú Chiêu không biết mình đã gieo rắc tương tư cho người ta, bản thân còn chăm chỉ thích nghi với thời gian biểu của hắn. Lê Khôi Vĩ có thời gian rảnh cố định, mỗi ngày sẽ có một chút thời gian nghỉ trưa, một chút vào buổi tối muộn và sáng sớm. Dựa theo đó, mỗi ngày cậu đều chăm chỉ hâm nóng tình cảm, mang mọi thứ mỗi ngày cậu có cho hắn xem.

    "Bác sĩ Vĩ, anh xem này~ Hôm nay mẹ em mua cho em áo mới đó, siêu đẹp luôn..."

    Chiếc áo đó chỉ là áo sơ mi kiểu dáng phổ thông bình thường, màu trắng tuyết giống hệt với chiếc áo lần trước cậu tới gặp hắn. Nhưng Tú Chiêu lại gầy hơn so với áo rất nhiều, cổ áo không cài một nút khiến cho toàn bộ xương quai xanh ẩn hiện phía sau, cần cổ đáng yêu thon dài, vừa nhìn là muốn cắn vào một cái. Bức ảnh được cậu chụp gửi cho hắn là góc nhìn từ trên cao xuống, độ dài từ cổ đến đùi. Tú Chiêu không mặc quần, ngồi trên giường thử áo xong là chụp ngay một tấm. Chiếc áo chỉ che được một phần ngắn đùi của cậu, phần lớn đùi non bị lộ ra khiến cho chiếc áo trông có vẻ đẹp hơn bình thường.

     Vốn dĩ Lê Khôi Vĩ còn vất vả chịu đựng vì bản thân nổi lên tính dâm một cách bất thường, ngày nào cũng

phải nghiêm khắc với bản thân để không phải lặp lại những hành động xấu hổ đó. Nhưng cậu nhóc kia lại hoàn toàn không để ý đến nỗi khổ của hắn, chẳng những trêu chọc hắn mà còn gửi những tấm hình dâm muốn chết như vậy.

     Cái tấm ảnh kia, nhìn chỗ nào cũng thấy da thịt trắng trẻo non mịn, chỗ thịt mềm ở hai bầu vú ẩn sau lớp vải mờ làm hắn không thể ngừng tưởng tượng được. Nơi đó chứa đựng hai hạt châu hồng hào tuyệt đẹp, hắn chỉ cần nghĩ hai núm vú đó được giấu sau lớp áo, vạch ra là có thể bú ngay vào miệng mà cơ thể đã rục tịch không yên. Chẳng lẽ cậu nhóc đó không biết bản thân mình quyến rũ như thế nào sao? Đúng là hết thuốc chữa mà.


    Bên này Tú Chiêu đợi mãi vẫn không thấy bên kia hồi âm, rõ ràng tin nhắn đã được hắn mở ra xem rồi, bây giờ đã qua nửa tiếng nhưng vẫn chẳng thấy động tĩnh. Cậu đang còn suy nghĩ có phải vì hắn không thích mình hay không thì bên kia mới trả lời.

   "Ừm đẹp lắm."

   "Rất hợp với màu trắng."

   "Tôi rất thích."

    "Nhưng mà em mặc mỏng như vậy đi ra ngoài không tốt lắm đâu, sau này đừng ăn mặc như thế nữa."

    Tú Chiêu sờ lên chiếc áo trên người, rõ ràng chất vải rất êm tay lại còn dày dặn nữa, lấy đâu ra từ mỏng? Cậu thắc mắc gửi cho hắn thêm vài tấm hình nữa, nhìn đi nhìn lại thì góc độ nào chiếc áo này cũng che phủ rất tốt, chỉ có cổ áo cậu cố ý không cài nút mới lộ ra một chút mà thôi.

    "Không dày, rất mỏng. Không che nổi ngực của em."

     Tú Chiêu hoảng hốt nhìn lại ngực mình, rõ ràng là không bị lộ ngực. Vị bác sĩ kia không biết tinh mắt đến cỡ nào, chỉ một tấm hình mà cũng nhìn ra ngực cậu sau lớp áo. Mẹ cậu khẳng định không mua cho con trai đồ mỏng, chắc chắn là do bác sĩ Vĩ quá tinh mắt mà thôi.

    Thân thể yếu ớt nhiều bệnh phải ngủ sớm, dù có thích được nói chuyện bao nhiêu thì Tú Chiêu cũng không đánh bại được cơn buồn ngủ. Cậu bỏ điện thoại qua một bên, chìm vào mộng đẹp một cách nhanh chóng. Cũng không hề biết người đàn ông bên kia vì những tấm hình cậu gửi mà bị mất ngủ cả đêm, dùng phân nửa thời gian trong nhà tắm để ổn định cảm xúc.

    Cho dù có tự lừa bản thân nhiều đến mấy thì dục vọng bị khơi dậy cũng là sự thật. Đây không phải là lần đầu tiên Lê Khôi Vĩ mất ngủ vì Tú Chiêu, nếu hắn còn không làm rõ chuyện này thì có khi bản thân phải điên mất. Nhân tiện một chút thời gian, phải tìm cách gặp mặt cậu nhóc kia nhiều thêm một chút.

    Phần lớn thời gian hắn đều ở bệnh viện cho nên Tú Chiêu không thể đến quá nhiều, nhưng có thể lấy lí do về thể trạng yếu ớt của cậu để gặp mặt. Lần trước hắn đã âm thầm kiểm tra toàn bộ sức khỏe cho Tú Chiêu, đúng thật là cậu có sức đề kháng kém nhưng bây giờ cũng được xem là ổn định. Các cơ quan đều hoạt động bình thường, chỉ có tim mạch hơi yếu, còn lại đều không đáng lo. Công sức của cha mẹ cậu cũng góp phần rất lớn, nếu không có họ thì bây giờ khả năng hồi phục của cậu đã rất kém. Hầu như các bệnh trọng điểm đã được chữa khỏi hẳn, chỉ còn các bệnh nhỏ lặt vặt.

    Lê Khôi Vĩ lấy sổ khám bệnh của cậu đặt trong phòng mình, luôn để nó trên vị trí dễ thấy nhất trên bàn. Vì để tiện gặp nhau hơn, hắn gửi cho cậu một file lịch trình làm việc đầy đủ chi tiết, gạch chân ở những khoảng thời gian rảnh, ghi chú ở những chỗ có thể sẽ vắng mặt đột xuất. Cách làm việc của hắn rất rõ ràng, điều đó khiến cho Tú Chiêu rất an tâm. 

    Hiếm có khi nào lịch khám chữa bệnh của hắn trống vào ban ngày, Lê Khôi Vĩ lựa chọn một quán ăn hợp miệng rồi hẹn gặp cậu đến. Tính ra hắn đã nói chuyện với Tú Chiêu rất nhiều qua điện thoại, nhưng gặp mặt ngoài đời thật lại chẳng được bao nhiêu.

    Bởi vì trong lòng còn có một chút tạp niệm mà hắn lại nhìn kĩ càng quần áo của Tú Chiêu trước tiên, thấy cậu mặc một bộ đồ trẻ trung màu xanh nhạt, chiếc áo rộng được nhét kĩ càng vào lưng quần thì không được tự nhiên dời mắt đi chỗ khác. Hắn vẫn nhớ chiếc áo sơ mi trắng kia, thậm chí bây giờ dù cậu có mặc gì, trong đầu cũng chỉ hiện ra hình ảnh đôi vú trần trụi ngon miệng ngày đó.

    Nơi Lê Khôi Vĩ chọn làm điểm hẹn là một nhà hàng đậm hương vị miền Nam, hắn biết Tú Chiêu thích ăn ngọt cho nên mới chọn nhà hàng này. Không gian bên trong bao phủ ánh đèn vàng ấm, xung quanh được trang trí đậm chất gia đình mang lại cảm giác ấm cúng thân thuộc, nơi này rất thích hợp đi cùng với gia đình hoặc người thân. Trước khi đến đây hắn đã lựa món trước, để không phải khiến Tú Chiêu khó xử thì hắn vẫn để menu trước mặt cậu:

    "Em thích ăn gì thì cứ gọi thêm đi, nếu thấy ngon thì lần sau có thể đưa bố mẹ em đến đây ăn thử."

    Tú Chiêu gọi thêm vài món tráng miệng đẹp mắt, lễ phép đưa lại menu cho nhân viên. Lần đầu tiên được hắn hẹn gặp mặt khiến cho cậu rất hồi hộp, hai bàn tay căng thẳng xoắn vào nhau. Trên điện thoại thì cậu có thể tùy ý nói bậy gõ chữ không ngừng, nhưng gặp mặt hắn thì giống hệt như quả bóng xì hơi không nói được một từ nào.

    Lê Khôi Vĩ cũng không phải là người quá giỏi nói chuyện, cậu nhóc này gõ chữ còn nhanh hơn máy, mỗi ngày đều nhắn cho hắn một đống chữ mà bây giờ lại biến thành một con búp bê không dám nói chuyện. Hắn mỉm cười trong lòng, khuôn mặt đáng yêu của Tú Chiêu khi căng thẳng cũng rất thú vị. Không nói đến chuyện đây là người trong mơ của hắn, tính cách và hành vi đều hợp ý của hắn đến mức kinh ngạc. Người phù hợi với hắn như Tú Chiêu, nếu không nhanh tay bắt lấy thì sẽ rất hối hận.

    "Em có muốn hẹn hò với tôi không?"

    Khuôn mặt cùng giọng nói của hắn khi nói đến chuyện này vô cùng bình tĩnh, tựa như nó là điều hiển nhiên không có quá nhiều trọng lượng. Nhưng Tú Chiêu chỉ cần ngắt một nhịp, suy nghĩ lâu thêm một giây là hắn lại bất an nới lỏng cổ áo bị cà vạt siết chặt thêm một lần.

    Không phải là Tú Chiêu không muốn trả lời nhanh, mà cậu bị câu nói trực tiếp của hắn khiến cho bản thân đứng hình hồi lâu. Cậu không nghĩ rằng Lê Khôi Vĩ lại chủ động muốn hẹn hò với mình, dù sao những ngày qua chỉ tính là cậu làm phiền hắn rồi nhắn gửi linh tinh mà thôi. Vì để bác sĩ Vĩ không chán ghét mình, cậu đã nỗ lực không nhắc đến một chút gì về tình cảm, thế mà người ngỏ lời trước lại là hắn.

    "Em không thích tôi à?"

    "Em...em có..."

    "Tôi không nghe thấy, em nói lại lần nữa. Có thích tôi không?"

    "Dạ có...em thích bác sĩ Vĩ lắm ạ..."

    Lê Khôi Vĩ đương nhiên rất hài lòng với câu trả lời này, hắn lau sạch bộ muỗng đũa rồi để vào chén của Tú Chiêu. Món ăn được chọn đều là những món quen thuộc của gia đình, có cơm canh, thịt mềm, các loại tôm được xào lên mang theo hương thơm ngọt ngào. Các món ăn mà Lê Khôi Vĩ chọn đều rất mềm, vừa bỏ vào miệng là tan ra như mật, hương vị tươi ngon ngập tràn trong đầu lưỡi, đồ ăn vô cùng hợp khẩu vị với người miền Nam như Tú Chiêu.

    Hai người yên lặng thưởng thức từng món một, Lê Khôi Vĩ sẽ để ý những món Tú Chiêu ăn nhiều hơn những món còn lại, dùng chén riêng gắp ra cho cậu một ít để ngay trước mặt. Những con tôm đỏ tươi được hắn bóc vỏ kĩ càng, toàn bộ đều được cậu ăn sạch. Sự hòa hợp trong yên lặng vô cùng tinh tế đan xen vào nhau, Tú Chiêu thích bữa ăn này, còn Lê Khôi Vĩ thì lại rất thích cậu. Hắn ăn không nhiều lắm, phần lớn đều chú ý tới thói quen ăn uống của Tú Chiêu, ăn những món rau mà Tú Chiêu không thích.

    Nhìn cậu nhóc trước mặt vừa ốm yếu vừa nhỏ bé, vậy mà sức ăn lại rất lớn. Một nửa bàn ăn đã được cậu cho vào bụng, còn có thể để dành một khoảng trống để ăn thêm bánh ngọt. Hai má bầu bĩnh nhét đầy thức ăn, giống hệt như sóc con trữ hạt vào mùa đông, cái gì có thể ăn được cũng nhét vào miệng. Nếu cả hai về chung một nhà, sóc con này của hắn đúng là rất dễ nuôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

    Nhìn cái eo căng phồng đồ ăn của cậu, Lê Khôi Vĩ rất muốn ôm thử. Hắn nhích ghê ra một chút, vỗ vỗ đùi mình ra hiệu cho cậu ngồi lên.

    "Mau lại đây, bé sóc ham ăn của tôi."

    Trời đã vào hè, thời tiết ở thành phố nóng bức hơn bình thường. Tú Chiêu mặc quần ngắn tới đầu gối, chọn áo rộng để không bị cái nóng xâm chiếm thân thể. Được hắn hầu hạ ăn no nên cậu rất ngoan, bảo ngồi lên đùi là đứng dậy ngồi lên đùi hắn ngay lập tức, còn tự nhiên ngả người ra sau dựa lên ngực hắn để làm nũng.

     Bàn tay to lớn ôm trọn vòng eo của cậu, Lê Khôi Vĩ dùng lực nhẹ nhàng xoa bóp lên vùng bao tử để hỗ trợ tiêu cơm. Dù có nhét nửa bàn thức ăn vào thì vòng eo của cậu vẫn rất nhỏ so với hắn, một vòng tay là đã có thể ôm trọn. Cái mông thịt to lớn đè lên đùi hắn êm ái như đệm thịt, cảm giác thơm mát nằm gọn trong lòng mình làm hắn rất thư thái dễ chịu.

     Thịt mềm trên tay truyền đến cảm giác mềm mại không nói nên lời, bàn tay to lớn xoa đều cũng sẽ có lúc mất khống chế nhéo mạnh một cái. Con sóc nhỏ ham ăn trong lòng hắn chỉ dãy dụa một chút, sau đó vẫn ngoan ngoãn nằm im để bàn tay kia tùy ý xoa nắn bụng của mình. Sự đáng yêu này làm cho hắn không cưỡng lại được, cho dù gương mặt đã quen không có biểu cảm gì cũng thả lỏng hơn một chút, dịu dàng chăm chú nhìn người trong ngực.

    "Ưmm...thoải mái quá...bác sĩ Vĩ xoa bụng giỏi thật đó~"

     "Ăn quá no sẽ gây ra bội thực, không tốt cho dạ dày. Lần sau không được ăn quá no nữa, có biết không?"

    Lê Khôi Vĩ ôm người xoa bụng một lúc lâu, đến khi Tú Chiêu bị xoa đến mức buồn ngủ thì ngừng lại. Hắn hôn lướt lên tóc của cậu một cái, đưa cậu về nhà rồi mới đến bệnh viện. Tuy rằng hôm nay hẹn hò hơi thiếu chu đáo, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện Tú Chiêu sắp thuộc về mình thì hắn đã rất vui rồi. Vì để cậu nhóc kia không bỏ chạy, hắn đành phải nhẫn nhịn làm quen trước rồi mới từ từ để cậu thích nghi sau.

    Tú Chiêu được về nhà ngủ bù thêm một giấc, không cần tốn kế cũng khiến cho nam chủ gần gũi với mình làm cậu vui muốn bay lên trời. Từ hôm nay bác sĩ Vĩ đã trở thành bạn trai của cậu, có lẽ nhiệm vụ này sẽ sớm được cậu chinh phục vượt ải thôi !







________________
Momo ủng hộ tác giả:
0348785421




*Tác giả:

Em muốn cua con chim lạnh lùng kia á? Không dễ vậy đâu em =))) anh ta là bác sĩ đó !! Trai cong nhưng tính thẳng lắm từ từ dạy hehe.



3

   

  

   

   



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện