Lúc đi từ nhà Bạch Tiểu Việt ra, sắc trời đã tối lắm rồi.
Thẩm Tầm vốn định trực tiếp chở Kiều Nghệ về nhà luôn, lúc chờ đèn đỏ ở ngã tư đường thì chợt nhớ tới nhà ba mẹ Bạch Tiểu Việt ở gần đó.
Anh liền đổi hướng, quẹo vào một con đường nhỏ, Kiều Nghệ lập tức để ý, quay đầu hỏi, "Cậu định lục soát nhà ba mẹ cậu ấy à?"
"Ừ." Anh lái xe rất chậm, cố gắng tránh né hàng quán vỉa hè và mấy đứa nhỏ đang chạy tới lui trên đường, "Tôi cảm thấy có một thứ nó không có khả năng vứt đi, không phải là không bỏ hoàn toàn được mà là sau này có khi còn có tác dụng."
"Cái gì?"
"Đôi giày thể thao Lining nó mang lúc gây án."
Thẩm Tầm dừng xe ở kế tiệm cá nướng cách nhà ba mẹ Bạch Tiểu Việt một đoạn, vừa đi vừa nói, "Mua một đôi Lining cùng kiểu rất dễ dàng, hơn nữa đôi kia của Nhạc Nhiên cũng không phải bản mới nhất giới hạn số lượng hay gì.
Nhưng đi tới độ mài mòn hệt như đôi của Nhạc Nhiên thì rất khó.
Bạch Tiểu Việt nhất định đã tốn một đống công sức nên tôi không nghĩ nó dùng xong liền quăng đâu, nhất định sẽ tạm thời giấu ở đâu đó.
Một khi nó phát hiện bản thân mình bị tình nghi thì sẽ tạm thời dời đi giấu đi, thật sự không cách nào dời được nữa mới vứt bỏ hoặc tiêu huỷ.
Giờ chúng ta không tìm được đôi giày đó ở nhà nó thì khả năng tìm được ở nhà ba mẹ nó là rất lớn."
"Cậu có biết giờ ba mẹ cậu ấy có ở nhà hay không không?" Kiều Nghệ hỏi.
"Không biết." Thẩm Tầm nhìn đồng hồ, "Nhưng giờ này rồi thì nhất định đang ở nhà."
"Nhưng chúng ta không có giấy phép lục soát."
"Không cần, ba mẹ nó từng gặp tôi rồi."
Năm phút sau, hai người đứng trước cửa nhà ba mẹ Bạch Tiểu Việt.
Thẩm Tầm gõ cửa, từ trong phòng truyền qua một loạt tiếng bước chân rồi mẹ Bạch Tiểu Việt mở cửa.
Vừa nhìn thấy anh, bà lập tức nhiệt tình lấy dép trong nhà ra, "Thẩm đội, sao con lại tới đây?"
"Dưới huyện xảy ra án mạng, tụi con phải chạy đi ngay trong đêm, Tiểu Bạch đang cùng với mấy đồng nghiệp khác ở trong cục làm công tác chuẩn bị, còn con thì buổi chiều vừa hay có chút việc bên này nên tiện đường qua lấy giúp em ấy đôi giày thể thao." Thẩm Tầm lễ phép cười nói, nghiêng người giới thiệu Kiều Nghệ đang đứng bên cạnh, "Vị này là chủ nhiệm khoa pháp y trong cục tụi con, là đồng nghiệp tốt của con với Tiểu Bạch."
"Chào con chào con!" Mẹ Bạch lại cầm một đôi dép trong nhà ra đưa cho Kiều Nghệ, trách móc đứa con nhà mình, "Đứa nhỏ này cũng quá không hiểu chuyện rồi, sao có thể để các con đi lấy giày giúp nó chứ!"
"Không sao ạ, tụi con cũng là tiện đường.
Dù sao Tiểu Bạch cũng không biết được hôm nay sẽ xảy ra vụ án mà.
Ở huyện không giống trong thành phố, đường không dễ đi, không có giày thể thao thì không đi được." Thẩm Tầm thay dép xong thì bước vào trong nhìn nhìn, "Chú Bạch không ở nhà ạ?"
"Đi họp rồi, hôm nay trong nhà có mình cô thôi."
"Vất vả rồi ạ." Thẩm Tầm cười cười, quay nhìn hai bên, "Giày của Tiểu Bạch là ở ..."
"Bình thường nó không ở bên này, giày dép đồ cô không có để trong tủ giày mà đều cất trong tủ ngoài ban công, để cô dẫn các con đi kiếm."
Thẩm Tầm và Kiều Nghệ nhìn nhau một cái, lúc mẹ Bạch nhìn tới thì lại đổi thành nụ cười hòa nhã, "Dạ, làm phiền cô rồi ạ."
Mẹ Bạch lấy trong tủ ra bốn hộp giày, Kiều Nghệ mở qua hết một lượt cũng không nhìn thấy đôi Lining muốn tìm kia.
Thẩm Tầm hơi gãi trán, lẩm bẩm, "Tiểu Bạch nói là một đôi giày thể thao của Lining, hình như không phải bốn đôi này ạ?"
"Nhưng nó chỉ để bốn đôi giày ở nhà thôi à." Mẹ Bạch chỉ chỉ đôi Nike, "Đôi này cũng được mà, cũng là giày thể thao."
Thẩm Tầm lắc lắc đầu, "Đôi này là giày chạy, chuyên để chạy bộ ạ, đi đường núi dễ té ngã."
"Ây da vậy phải làm sao đây?" Mẹ Bạch đau lòng con trai mình, vừa nghe liền cuống lên, "Hay là giờ cô lái xe qua nhà nó, lấy một đôi giày mang tới thị cục các con."
"Vậy không kịp ạ." Thẩm Tầm quay người, hướng mắt nhìn về phòng ngủ, "Tiểu Bạch nói đôi đó em ấy mới mua gần đây, cô nghĩ lại thử xem lần trước lúc em ấy về nhà có xách gì về không, có khi nào để trong phòng ngủ không?"
"À đúng rồi! Cô nhớ ra rồi." Mẹ Bạch đi nhanh về phía phòng ngủ của Bạch Tiểu Việt, "Tuần trước nó về ăn cơm tối, cầm theo một bao gì đó để trong phòng ngủ, cô cũng không có nhìn.
Nếu có giày thể thao thì chắc là trong bao đó rồi."
"Dạ, giờ con đi coi thử." Thẩm Tầm nâng cổ tay nhìn đồng hồ, ra vẻ hơi gấp gáp, "Thời gian có hơi gấp, chút nữa mấy người bên huyện lại hối thúc nữa, chúng ta cùng tìm đi ạ."
Phòng ngủ không lớn, không quá ba phút, mẹ Bạch đã từ tuốt trong ngăn kéo dưới tủ quần áo lôi ra một cái hộp bọc kín mít.
Vừa nhìn kích thước liền biết đó là hộp giày nam.
Kiều Nghệ nhanh chóng nhận lấy, mở ra xem xong thì đầu ngón tay lập tức run lên.
Thẩm Tầm lại bất động thanh sắc cầm lấy cái hộp, cười với mẹ Bạch, "Chính là đôi này ạ.
Hôm nay nhiệm vụ gấp quá, tụi con đi trước ạ."
Mẹ Bạch đưa hai người ra tới tận cửa, lại trách móc con mình một trận, còn nói Thẩm Tầm bao giờ rảnh thì ghé qua ăn cơm.
Trên đường về thị cục, Kiều Nghệ không thể chờ được nữa mà gấp gáp đeo bao tay vào, lấy đôi giày thể thao ra kiểm tra.
Chỉ bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra độ mòn của đôi này và đôi Lining kia của Nhạc Nhiên cực kì giống nhau.
Bạch Tiểu Việt nhẹ hơn Nhạc Nhiên nên để có được tư thế đi đường y hệt vậy thì trên người tất nhiên phải độn thêm một khối lượng nhất định mới tạo thành kết quả thật giả lẫn lộn như vậy.
Lúc bỏ giày vô lại, Kiều Nghệ thở dài, "Sao mà hận tới mức này ...!Hai ngày trước lúc tôi đi thăm Nhạc Nhiên còn gặp nó, lúc đó cả mặt nó toàn là ưu tư, tôi còn tưởng nó thật sự lo lắng cho Nhạc Nhiên."
Sau khi về tới thị cục, Thẩm Tầm để Kiều Nghệ cầm đôi giày về bên bộ phận kĩ trinh để làm mô hình, bản thân mình thì quay người đi về đội hình trinh.
Bạch Tiểu Việt đang viết báo cáo cuộc họp, kế bên tay là ly trà trái cây vừa pha xong.
Thấy anh về tới, Bạch Tiểu Việt ngẩng đầu cười, "Tầm ca, em lại lấy một gói trà trái cây của anh."
Khoé miệng anh giật giật, vừa định đi vô phòng làm việc thì nghe thấy sau lưng truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Từ Hà Trưởng vừa đi vừa hét vào điện thoại, "Má! Điều tra chưa xong gì đâu, chuyển giao cái rắm! Nó nói chuyển giao là chuyển giao à? Được, cậu kêu nó đi tìm lãnh đạo chúng tôi đi!"
Thẩm Tầm hỏi, "Chuyện gì vậy?"
Từ Hà Trưởng "ba" một tiếng để điện thoại lên bàn, "Mẹ nó, bên Tỉnh đốc thúc kêu mau giao Nhạc Nhiên cho viện kiểm sát."
Thẩm Tầm cau mày.
Từ Hà Trưởng lại nói, "Thẩm đội cậu nói coi làm sao đây? Nếu thật sự chuyển giao rồi thì Nhạc Nhiên thế nào chúng ta không quản được nữa."
Bạch Tiểu Việt lập tức đứng dậy, "Hay vẫn là em đi nói với cậu hai của em, có cậu hai em chống lưng thì Nhạc Nhiên