Trong đêm, các hạng mục điều tra khác nhau được tiến hành, xe của viện kiểm sát chạy vào trại giam, khăng khăng muốn chuyển Nhạc Nhiên về viện kiểm sát.
Thẩm Tầm đích thân chạy tới, chắn trước mặt một nhóm nhân viên kiểm sát, "Đừng động cậu ấy."
Nhạc Nhiên đó giờ chưa thấy bộ dáng anh tức giận như bây giờ, vô thức nắm lấy góc áo cảnh phục của anh, nhỏ giọng gọi, "Thẩm đội."
Anh quay đầu lại, đôi mắt lập tức trở nên dịu dàng, "Đừng lo, có tôi ở đây."
Một người tiến lên bắt người, nói, "Thẩm đội, chúng tôi cũng là làm theo ý tứ cấp trên thôi.
Anh chắn như vậy, quay về tôi biết nói làm sao."
"Cấp trên? Cấp trên nào?" Thẩm Tầm quắc mắt nhìn đối phương, "Vụ án còn chưa điều tra rõ ràng mà đã đòi người rồi?"
Thẩm Tầm nói xong thì quay người, ôm bả vai Nhạc Nhiên, "Đi."
"Này! Các cậu không thể đi được đâu!" Người kia hoảng lên, "Thẩm đội, cậu muốn đem người tình nghi đi đâu chứ?"
Ba chữ "người tình nghi" khiến vai lưng Nhạc Nhiên run một chặp, Thẩm Tầm quay đầu lại, đè giọng, "Đội điều tra hình sự.
Làm sao, các cậu cũng muốn đi theo à?"
Vụ án còn chưa bàn giao xong viện kiểm sát đã cường hành chạy tới cục công an bắt người là không hợp lý, Thẩm Tầm lại ngáng một chân ở đây.
Mấy cấp dưới nhận lệnh chỉ có thể tạm hoãn thi hành nhiệm vụ nhưng cũng không dám trở về báo cáo, chỉ đành đi theo về đội hình trinh, thức đêm canh giữ bên ngoài.
Nhạc Nhiên ở trại giam mấy ngày vẫn luôn bị nghẹn, mỗi lần bị hỏi đều dựng lưng thẳng tăm tắp, cho dù trong lòng thấp thỏm chăng nữa thì ngoài mặt vẫn căng ra như cũ, không để người khác nhìn ra được chút khiếp sợ nào.
Nhưng lúc này Thẩm Tầm lại tới.
Ngay giây phút nhìn thấy Thẩm Tầm, tim cậu chợt đập rất nhanh.
Bây giờ Thẩm Tầm ôm cậu, cạu hơi nghiêng đầu liền có thể đụng được gò má của anh.
Cậu hít sâu một ngụm, rất mất mặt mà phát hiện, chân mình nhũn rồi.
Đội hình trinh đã náo nhiệt lại, ngoài trung đội một thì cảnh sát mấy chi đội, trung đội khác cũng chạy đi giúp xem camera giám sát.
Có điều khiến người ta tiếc nuối là, tối hôm xảy ra vụ án, tuy có mười ba máy quay quay được xe của Bạch Tiểu Việt, nhưng cái gần nơi Chương Dũng bị giết nhất cũng cách tới 2km.
Này đúng là một bằng chứng quan trọng, nhưng vẫn chưa phải bằng chứng thép.
Nhạc Nhiên ngồi trên ghế sofa trong phòng đội trưởng, tay ôm cốc cà phê, ngẩng đầu hỏi Thẩm Tầm, "Thẩm đội, đã xác định được người vu hãm em rồi sao?"
Thẩm Tầm gật gật đầu, "Ừ, vẫn còn đang tìm chứng cứ."
Cậu siết chặt ly giấy, "Có phải Lý Tư Kiều không?"
Thẩm Tầm ngồi xổm trước mặt cậu, xoa xoa gò má đã gầy xọp của em, đau lòng, "Không phải."
"Vậy sẽ là ai ạ?" Em ...!em đâu có đắc tội với người khác!"
"Lạc Lạc." Thẩm Tầm thu tay, "Chuyện này không liên quan tới em, là lỗi của tôi."
Nhạc Nhiên khó hiểu nhíu mày.
Thẩm Tầm mím môi, nhìn ánh mắt trong veo của cậu, hồi lâu mới nói, "Là Tiểu Bạch."
Ly trong tay Nhạc Nhiên rơi xuống, cà phê nóng rẫy bắn lên giày lên đùi hai người.
Nhạc Nhiên mấp máy môi, hầu kết cuộn cuộn, nhưng nửa ngày chẳng nói ra được câu nào."
Thẩm Tầm nhặt vụn ly sứ vỡ, lại với lấy hộp khăn giấy trên bàn, rút ra mười mấy tờ để xuống đất, vừa lau vừa nói, "Lòng người khó đoán."
Lúc này, Kiều Nghệ đẩy cửa bước vào, vốn định oán giận với Thẩm Tầm về chuyện Bạch Tiểu Việt không hợp tác nhưng vừa thấy thần sắc ngây ngốc của Nhạc Nhiên liền đau lòng, bước một bước lớn tới trước, ôm lấy cậu nói, "Không sao rồi không sao rồi, kiên cường chút nữa thôi."
Thẩm Tầm vứt mấy tờ giấy bị thấm ướt, lại ngồi xổm trên đất, định lau đi vết cà phê trên quần và giày Nhạc Nhiên.
Nhạc Nhiên theo bản năng co rụt lại, cúi đầu nói, "Thẩm đội, không cần đâu, chút nữa em tự đi rửa."
Thẩm Tầm bắt lấy cẳng chân cậu, không cho cậu lui, "Lát nữa lão Từ thẩm vấn Bạch Tiểu Việt, cùng đi xem nhé?"
Bờ vai Nhạc Nhiên run run, trầm mặc một hồi mới đáp, "Đi ạ."
Trong phòng thẩm vấn, Bạch Tiểu Việt vẫn như cũ không thừa nhận mình giá hoạ chuyện giết người.
Từ Hà Trưởng càng đập bàn càng uy hiếp, y càng trấn định càng bình tĩnh, cứ như đảm bảo mớ chứng cứ trước mặt không đủ để định tội mình.
Người biết luật phạm luật là đáng sợ nhất.
Nhạc Nhiên cùng Thẩm Tầm, Kiều Nghệ cùng nhau xem tình hình thẩm vấn qua camera.
Bạch Tiểu Việt như biết tới sự tồn tại của Nhạc Nhiên, có mấy lúc nhìn ống kính một cái, lộ ra vẻ mặt kiểu "sao cậu làm khó được tôi."
Ánh mắt Thẩm Tầm hung ác, chỉ vì Nhạc Nhiên đang ở bên mình nên mới khắc chế không phát tác.
Ngay lúc Bạch Tiểu Việt lại phủ nhận tội trạng, điện thoại Thẩm Tầm vang lên, người đàn ông họ Liễu kia trước khi nói chuyện thì ngáp một cái, giọng nói mang theo cả hưng phấn lẫn buồn ngủ, "Video cậu muốn tôi đã để trên màn hình chính (desktop) máy tính cậu rồi.
Còn về cái tin lúc trước tôi nói ...!ừ, hai tiếng trước đã gỡ hoàn toàn khỏi mạng rồi, tuyệt đối không xảy ra sai sót gì đâu."
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tầm đi thẳng tới văn phòng.
Như lời người kia nói, trên desktop có nhiều hơn một cái icon video.
Anh gấp gáp hít hít mấy hơi mới mở video ra.
Từ Hà Trưởng bị một đội viên gọi ra ngoài, lúc đi vào phòng thẩm vấn lần nữa, trên tay y cầm một cái iPad.
Bạch Tiểu Việt cười cười, "Từ đội, lại tìm được chứng cứ gì à?"
Từ Hà Trưởng quay màn hình về phía hắn, giọng đầy khí phách, "Cậu tự xem đi."
Hình ảnh vừa xuất hiện, mặt Bạch Tiểu Việt liền trở nên trắng bệch.
Chiếu được một nửa, cả người nó ướt đẫm mồ hôi, run bần bật, trong mắt toàn là sợ hãi và kinh hoảng, môi run run, lắp ba lắp bắp, "Không ...!không ...! này sao có thể ...!cái này nhất định là giả ...!các anh hãm hại tôi ...! các anh vì bảo vệ Nhạc Nhiên mà, mà hãm hại tôi!"
"Hãm hại cậu?" Từ Hà Trưởng đấm mạnh xuống bàn, iPad bị bắn giật lên, "Trong video này không phải cậu à? Hả? Cậu trộm súng của Nhạc Nhiên, giả trang thành cậu ấy rồi giết người, camera quay được cậu luôn rồi mà cậu mẹ nó còn nói này không phải mình?"
Bạch Tiểu Việt co lại thành một cục trên ghế, vẻ thành thạo vừa rồi cùng sự láu lỉnh bình thường bị đánh tan tác, mà sự âm trầm và tự ti từ trong xương tuỷ lại hiện hình.
Từ Hà Trưởng vẫn còn rít gào, nắm lấy cổ áo hắn, muốn hắn thừa nhận sự thật mình đã giết hại Chương Dũng và giá hoạ cho Nhạc Nhiên.
Kiều Nghệ đẩy Thẩm Tầm một cái, thấp giọng nói, "Lão Từ thế này không ổn, vẫn là cậu đi đi."
Thẩm Tầm vỗ vai Nhạc Nhiên, "Đi cùng tôi không?"
Nhạc Nhiên lắc đầu, thanh âm rất nhỏ, "Em không đi đâu, chỉ ở bên này xem thôi."
Kiều Nghệ biết, cậu không muốn trực tiếp đối mặt với người "anh em" đã phản bội cậu.
Thẩm Tầm đi vào phòng thẩm vấn, để Từ Hà Trưởng tạm thời rời đi.
Bạch Tiểu Việt thấy anh đi tới, thần sắc hoảng loạn thu bớt lại mấy phần, tựa như đang cố gắng trấn định.
Anh kéo ghế ra ngồi xuống, hai tay đan lại để trên bàn, "Có gì muốn nói với tôi không?"
Bạch Tiểu Việt yên lặng ít nhất 10 phút rồi cười rộ lên, "Tầm ca, nếu anh chỉ thu nhận em làm đồ đệ thì tốt rồi.
Cái gì em cũng có thể làm vì anh, anh dạy dỗ em em cũng chưa bao giờ tức giận, mỗi lần mang em đi phá án em có thể vui vẻ tới mấy ngày ...!Nếu không phải Nhạc Nhiên chợt xuất hiện thì lần trước anh đi họp ở bộ Công an, người đi cùng anh chính là em rồi."
"Cậu?" Thẩm Tầm khinh miệt nhếch miệng, "Nếu không có Nhạc Nhiên, tôi sẽ kêu Khâu Vũ đi cùng tôi, hoặc là kêu mấy anh em bên đội đặc nhiệm đi cùng, chứ còn cậu ...!cậu có bản lĩnh gì để được xách lên bộ Công an khoe khoang?"
Sắc mặt Bạch Tiểu Việt lại một lần nữa trở nên khó nhìn, khựng