Ngây người ở thành Giang năm ngày, ban ngày đi du sơn ngoạn thủy với Hi Nhiên, buổi tối ngắm trăng xem sao cùng Hi Nhiên. Dù sao thì là năm ngày tương đối tốt đẹp tương đối nhàn nhã.
Bất quá từ lúc Vương Cảnh Hủ trở lại thì đã qua đoạn ngày tốt đẹp này.
Ta bĩu môi, nhìn Vương Cảnh Hủ bỏ ngọc tỷ và di chiếu vào một cái hộp lớn sau đó buộc lại, cuối cùng đeo lên lưng nói với chúng ta:
- Đồ vật đã lấy lại được, chúng ta cần phải trở về.
Ta nghĩ nghĩ, sự kiện kia hẳn chưa truyền tới mới đúng, bây giờ trở về cũng không sao, chỉ tiếc thời gian tốt đẹp của ta và Hi Nhiên thôi ~
Mộ Dung Hi Nhiên do dự một chút vẫn mở miệng nói:
- Tá Quân, Vương đại ca, thành Giang cách kinh thành không xa, ta muốn đi tới Mộ Dung sơn trang. Thứ nhất là vì phúng viếng đại ca, thứ hai là ta sợ Tuyết Thần và Vô Khuyết bị khi dễ, đi xem mấy đứa.
Vương Cảnh Hủ chuyển hướng đến ta, mắt hỏi ý.
Ta ngẩn người, gật đầu nói:
- Gần đây hẳn cũng chưa có chuyện gì quá gấp gáp. Vậy đi đi - Ta nghĩ nghĩ lại bỏ thêm câu - Ta đưa nàng đi.
Vương Cảnh Hủ nghe được chúng ta quyết định như vậy thì đành phải nói:
- Vậy hai người đi sớm về sớm, ta trở về trước cùng bọn họ.
Mộ Dung Hi Nhiên nhìn bọn họ đi xa, nhẹ giọng thở dài.
Ta quan tâm hỏi:
- Sao vậy?
Mộ Dung Hi Nhiên lắc đầu nói:
- Không có gì. Chỉ là nghĩ đến chuyện tới Mộ Dung sơn trang thì có điểm...khẩn trương.
Trước kia Hi Nhiên ở Mộ Dung sơn trang sợ là đã chịu rất nhiều ủy khuất, cho nên đối với chuyện lên Mộ Dung sơn trang có chút sợ hãi đi?
Ta nhẹ nhàng ôm chặt eo Mộ Dung Hi Nhiên, nói:
- Không sao, ta sẽ đi cùng nàng.
Hiển nhiên, Giang đại tiểu thư không biết cái gì là làm bóng đèn bị người ta hận, từ Di Hoa cung đặc biệt chạy tới làm bóng đèn càng làm người ta hận chết nàng ta! Còn có một tầng cao hơn, làm người ta muốn một đao diệt nàng không?
Có!
Ví dụ như hiện tại!
- Hi Nhiên, muội đừng sợ, trước kia bọn họ có thể tùy tiện khi dễ muội, hiện tại muội đứng đầu một cung, bọn họ không thể làm gì muội nữa! - Giang Văn Chỉ gắt gao nắm tay Mộ Dung Hi Nhiên.
Mộ Dung Hi Nhiên cầm lại tay Giang Văn Chỉ, cười nói:
- Tỷ yên tâm, muội không sao.
Vì thế, dọc theo đường đi các nàng cứ tỷ muội tình thâm như vậy.
Cho nên, ta bị vứt ở một góc, nhìn các nàng tỷ muội tình thâm.
Thật muốn cho người chém Giang Văn Chỉ kinh khủng.
Có thể nào có một vị đại hiệp đến cướp tiền cướp sắc không, ta đóng gói Giang Văn Chỉ tặng cho vị đại hiệp ấy!
Giang Văn Chỉ tựa hồ cảm giác được ánh mắt ác độc của ta, quay đầu lại làm mặt quỷ:
- Keo kiệt! - Quay đầu lại tiếp tục tỷ muội tình thâm.
Khóe miệng ta giật giật, khoanh tay ngắm phong cảnh hai bên. Giang Văn Chỉ, ta nguyền rủa cô mọc mụn nhọt trên mặt!
Mộ Dung Hi Nhiên nhìn Mộ Dung sơn trang uy nghiêm trên núi nửa ngày mới nói với chúng ta:
- Chúng ta lên thôi.
Giang Văn Chỉ vừa định kéo Mộ Dung Hi Nhiên lên đã bị ta ngăn lại:
- Cô sẽ không đi lên, cô ở trong xe ngựa chờ chúng ta, nếu chúng ta không trở về, ta đang nói vạn nhất, nếu chúng ta rất lâu không xuống núi thì cô liền lập tức trở lại, hiểu chưa?
Giang Văn Chỉ gắt gao nhìn chằm chằm ta, nói:
- Không nghiêm trọng như vậy chứ? Bọn họ cần gì gây bất lợi với các ngươi?
Ta trả lời:
- Có lẽ do ta đa nghi, nhưng ta cảm thấy nguy hiểm sẽ xuất hiện vào lúc mọi người không hề phòng bị, cho nên cô ở lại. Có đường lui vẫn tốt hơn không có - Mấu chốt là cuối cùng có thể tắt được bóng đèn như cô.
Giang Văn Chỉ khoát tay nói:
- Thôi thôi, không lên thì không lên.
Ta âm thầm giơ chữ V, kéo tay Mộ Dung Hi Nhiên vui vẻ lên núi.
Mộ Dung Hi Nhiên xoa nắn cánh tay của ta:
- Sao ngay cả dấm chua của Văn Chỉ mà huynh cũng ăn.
Ta nhìn ánh mắt chứa ý cười nhẹ nhàng của Mộ Dung Hi Nhiên, thở phì phì nói:
- Nàng cố ý, ta tức giận nàng liền cao hứng như vậy sao?
Mộ Dung Hi Nhiên xoa nắn mặt ta nói:
- Đừng tức giận, là ai nói tức giận nhiều dễ dàng có nếp nhăn?
Ta ai oán nhìn Mộ Dung Hi Nhiên một cái, ai bảo hai người dọc theo đường đi "tình ý triền miên"!
Mộ Dung Hi Nhiên lấy tay chặn đôi mắt của ta, nói:
- Văn Chỉ chỉ là tỷ muội tốt mà thôi.
Trong lòng ta thầm nói: Vớ vẩn, nàng mà có ý khác thực tại với nàng ta thì thứ ta trộn vào thức ăn của nàng ta không phải là bã đậu mà là thạch tín rồi!
- Hai vị xin dừng bước - Ngay tại lúc ta còn đang nói chuyện với Mộ Dung Hi Nhiên thì chúng ta đã đến cửa Mộ Dung sơn trang, hai vị thủ vệ tiến lên hỏi.
- Lý đại ca - Mộ Dung Hi Nhiên tiến lên một bước - Ta tới... gặp đại ca của ta.
Vị nam tử bị Mộ Dung Hi Nhiên gọi là Lý đại ca hiển nhiên nhận ra Mộ Dung Hi Nhiên, trên mặt lộ ra một tia cao hứng, nhưng sau khi nghe Mộ Dung Hi Nhiên nói thì lại lộ ra một tia khó xử, hắn ngẩng đầu nhìn đèn lồng trắng trên đầu, thở dài nói:
- Lục tiểu thư, mời vào.
Một vị khác vươn tay muốn cản, nhưng dừng một chút trên không trung rồi nghiêng người nhường đường.
Mộ Dung Hi Nhiên cúi cúi người thay lời cảm ơn với họ, kéo ta vào.
Nghĩ đến thì Mộ Dung Hi Nhiên vẫn rất có nhân duyên với đám hạ nhân, chúng ta đến linh đường thì ngũ tỷ Mộ Dung Hi Phù của Hi Nhiên mới biết chúng ta đến.
Trong linh đường chăng vải trắng xung quanh, phía trước để một cái bàn dài, bên trên bày bài vị, lư hương,