- Ta... – Mặt Mộ Dung Hi Phù đỏ bừng, giơ tay lên, lại quất một roi chết chóc - Ta giết ngươi!
Cái roi kia quất đến hung hãn, ta không kịp tránh, nhắm mắt chờ roi kia rơi xuống mặt ta, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện: Ngàn vạn lần đừng phá hỏng mặt.
Chỉ là ta nhắm hai mắt đợi thật lâu cũng không thấy đau đớn như dự đoán.
Ta mở ra một con mắt, thấy Mộ Dung Hi Nhiên ngăn trước mặt ta, tay gắt gao nắm lấy cây roi kia.
Mộ Dung Hi Phù cầm bên kia roi sống chết muốn thu roi về, chỉ là ả dùng sức như thế nào thì cây roi kia vẫn chặt chẽ bị Mộ Dung Hi Nhiên nắm trong tay.
Ta chạy đến bên Mộ Dung Hi Nhiên, thét kinh hãi một tiếng:
- Ôi trời Hi Nhiên, mau buông tay!
Mộ Dung Hi Nhiên ngẩn người, trên tay nới lỏng. Đáng thương cho ngũ tiểu thư, Mộ Dung Hi Nhiên buông lỏng tay ra thì ngửa ra sau, nặng nề ngã trên mặt đất.
Ta đau lòng vuốt ve bàn tay mềm nhẵn của Mộ Dung Hi Nhiên:
- Nương tử à, sao nàng có thể sử dụng ngọc thủ của mình đi chạm vào cây roi kia, nếu làm xước da thì không phải ta sẽ đau lòng chết sao. Nàng phải biết rằng tay ngũ tỷ cường hãn hơn so với tay nàng...
Mộ Dung Hi Nhiên không đáp lời, nắm ngược lấy tay ta, giọng nói run rẩy như có như không:
- Đau không?
Thấy máu nhuộm đỏ cả quần áo là biết đau phải chết, lời "đau chết" này ta nuốt yết hầu vài vòng, mở miệng lại là:
- Không đau, chút vết thương này là chuyện nhỏ thôi.
Mộ Dung Hi Nhiên xoay người, nhìn Mộ Dung Hi Phù còn nằm trên mặt đất từ trên cao xuống, ánh mắt chưa bao giờ sắc bén như vậy:
- Lần này Hi Nhiên đến chỉ là muốn phúng viếng đại ca và thăm hỏi Vô Khuyết và Tuyết Thần, nếu ngũ tỷ cố ý làm khó dễ, đừng trách Hi Nhiên không khách khí!
Lúc này, nam tử ngồi ở một bên uống trà xem cuộc vui đã lâu liền đứng lên, nói:
- Nơi này là linh đường, các người lại có thể giương oai ở đây, còn đem đại ca của ta để vào mắt hay không!
Ta cười nhạo nói:
- Chúng ta lại không mắng người khác là gian phu với tiểu bạch kiểm, cũng không ra tay đánh người, càng khỏi tùy tiện ra tay đánh người, sao lại là giương oai?
Chỉ cần là người để ý thì đều hiểu được từ đầu đến cuối đều là nữ nhân Mộ Dung Hi Phù này cố tình gây sự, nam tử kia nói như vậy càng cho ta nhân cơ hội khiến mặt Mộ Dung Hi Phù tối sầm.
Nam tử kia quay đầu nhìn Mộ Dung Hi Phù, lộ ra một cái cười lạnh:
- Phù nhi, muộn biết sai chưa?
- Tam ca, huynh... - Mộ Dung Hi Phù đứng lên, quay đầu nhìn nam tử kia một cái, cúi đầu không nói lời nào, nhưng ánh mắt oán độc lộ ra nội tâm không cam lòng của ả.
Nam tử được gọi là tam ca nghiêng thân, Mộ Dung Hi Nhiên tiến lên đốt hương bái ba cái với bài vị của Mộ Dung Hi Tuyệt, sau đó trang trọng cắm hương vào lư hương.
Tam ca nói:
- Lục muội đã cắm xong hương, còn có chuyện gì không?
Mộ Dung Hi Nhiên nhìn thẳng vào mắt Mộ Dung Hi Bằng:
- Muội muốn gặp Tuyết Thần và Vô Khuyết.
Mộ Dung Hi Bằng khoát tay nói:
- Hiện giờ bọn chúng ở bên người cha, cha sinh bệnh nặng, không tiện để người ngoài quấy rầy, không quá thuận tiện.
Con ngươi ta xoay động, tiến lên bịa chuyện:
- Lần này chúng ta đến, có một chuyện rất quan trọng cần nhạc phụ đại nhân định đoạt. Một người bạn cũ của nhạc phụ đại nhân muốn chúng ta gặp ông ấy một lần, hỏi một chút muốn truyền bảo vật của Mộ Dung gia mà vị cố nhân kia đang bảo quản cho hậu nhân nào của Mộ Dung gia?
Đây kỳ thật chỉ là bịa chuyện, không có thì ta cũng phải nói thành có. Nói xem, một thế gia lớn như vậy, không có một ai, không có một bảo vật trấn làm sao mà được phải không.
Bất quá lần này ta nghĩ ta bịa sai chuyện rồi.
Mộ Dung Hi Bằng cau mày nói:
- Bảo vật gì? Cho tới bây giờ ta chưa hề nghe nói Mộ Dung gia ta có bảo vật gì. Nếu nói là bảo vật thì cũng chỉ là y thuật của Mộ Dung gia, y thuật sao có thể để người ta bảo quản? - Mộ Dung Hi Bằng rõ ràng không tin lời của ta.
Ta oán thầm: Trên TV đều diễn như vậy, gia tộc nào có tranh đấu thì chính là vì bí tịch võ công kiếm pháp gì đó, bằng không thì là bảo bối gì đó liên quan đến thiên hạ, ta làm sao biết Mộ Dung gia yếu kém như vậy, cái rắm cũng không có.
- Cái này... – Ta liếc đến bài vị vủa Mộ Dung Hi Tuyệt, lẩm bẩm nói - Có lẽ thứ này chỉ có nhạc phụ và đại ca biết?
Ta nhỏ giọng lẩm bẩm. Đáng lẽ đều phải giống trong TV, cái gì mà truyền trưởng không truyền ấu, nhưng ấu nhất định muốn có, sau đó mưu đồ bí mật giết lão đại. Nhưng trực giác ta cảm thấy cái chết của Mộ Dung Hi Tuyệt có vấn đề, tuy rằng ta không biết anh ta chết như thế nào. Hiện tại cũng chỉ thử xem mà thôi.
Nào biết sau khi ta nói xong thì Mộ Dung Hi Bằng và Mộ Dung Hi Phù đều thay đổi sắc mặt.
Tuy rằng chỉ trong chốc lát nhưng đã để cho ta thấy được, ta nói:
- Ta muốn gặp Mộ Dung trang chủ.
Mộ Dung Hi Phù lại châm chọc:
- Gặp cha? Hay là thôi đi, các ngươi biết vì chuyện của các ngươi mà cha tức giận cỡ nào không? Nếu để các ngươi gặp cha, bị cha mắng phun ra máu chó không nói, còn hại cha bệnh nặng thêm.
Còn Mộ Dung Hi Bằng lại làm thế mời, xem ra hắn muốn cho chúng ta gặp Mộ Dung trang chủ.
Mộ Dung Hi Phù còn định cản trở thì Mộ Dung Hi Nhiên xoay người, cười tao nhã với Mộ Dung Hi Phù, đoan trang nhã nhặn