Sáng sớm đã có dấu hiệu cảm mạo, đêm qua lại dầm mưa một buổi tối, phát sốt không ngoài dự kiến, cả người nóng bỏng như bị thiêu. Ta chui mình vào trong chăn, không có thuốc hạ sốt, không muốn uống thuốc Đông y, đành phải dùng biện pháp hạ sốt bằng cách ấp chăn cho ra mồ hôi.
Cảm giác có người đá một cước vào mông, ta miễn cưỡng thò đầu ra khỏi chăn.
Vừa ra đã ngửi thấy một mùi đặc trưng vị thuốc Đông y, ta híp mắt đánh giá người trước mắt, Giang Văn Chỉ một tay bưng thuốc, một tay chống nạnh, nhìn xuống ta.
Ta nhìn trái nhìn phải, hỏi:
- Hi Nhiên đâu?
Giang Văn Chỉ cười xì một tiếng:
- Ngươi là chim nhỏ mới ra khỏi trứng muốn tìm mẹ sao? Haiz ~ - Một tay Giang Văn Chỉ điểm trên chóp mũi ta - Đáng thương cho Hi Nhiên chỉ mới mười tám năm hoa đã làm mẹ của một tiểu hài tử lớn như ngươi.
Ta nhìn thuốc trên tay nàng ta, hô:
- Vất vả cho ngươi chiếu cố tiểu hài nhi như ta rồi, bà vú! - Nói xong ta lại chui vào trong chăn, người vừa vào thì đầu lại ngất ngây, thật muốn cứ như vậy mà ngủ qua ngày.
Giang Văn Chỉ mặc kệ, đặt thuốc ở một bên, đẩy ta:
- Ngươi lại có thể gọi ta là bà vú! Ngươi không muốn sống! Uống thuốc đi, Hi Nhiên mất rất lâu để nấu.
Ta thò đầu ra dò xét, hỏi:
- Hi Nhiên đâu?
Giang Văn Chỉ chỉ ngón tay vào chén thuốc còn bốc hơi nóng.
Ta bò xuống giường, vừa đặt chân xuống đã bị Giang Văn Chỉ nhéo lỗ tai:
- Đều tại ngươi, nếu không do ngươi thì hôm nay ta cũng có thể đi qua xem. Haiz, ngươi nói cái gì mà thủy tinh mỏng cái gì mà hệ thống sao chép, rốt cuộc là vật gì vậy? Ta thật sự mới nghe lần đầu.
Ta thoát khỏi ma trảo của Giang Văn Chỉ, đáp:
- Cô quá già rồi, cho nên cô không biết.
Giang Văn Chỉ giận:
- Ta sao đã già!
Ta không trả lời, chỉ hỏi:
- Hi Nhiên đâu?
Giang Văn Chỉ bị đánh bại triệt để, vô lực nói:
- Tự nhiên là đi cùng bọn lão Cổ.
Ta ừ một tiếng, đầu đau nhức, nằm trong chăn vẫn tốt hơn. Vừa gói mình kỹ lưỡng, ta lại nghĩ tới một chuyện, hỏi Giang Văn Chỉ:
- Chuyện ngọn núi nói cho dân thôn chưa?
Giang Văn Chỉ nói:
- Còn chưa. Hay là giờ ta đi nói, tránh cho danh thôn cả ngày nghi thần nghi quỷ.
Ta vội nói:
- Đừng! Trước hết đừng nói.
Giang Văn Chỉ khó hiểu:
- Vì sao?
Ta nhắm mắt ngủ, không muốn để ý đến. Giang Văn Chỉ nhỏ giọng nói thầm hai câu rồi đi ra ngoài.
-------------------------------
Ta đang mơ màng ngủ, cảm thấy một bàn tay lạnh lẽo mềm mại xoa trán, chậm rãi tỉnh lại. Chớp chớp mắt, đợi lúc thấy rõ người trước mắt thì ta mới tỉnh táo.
- Hi Nhiên, mọi người đã trở về?
Khóe miệng Mộ Dung Hi Nhiên khẽ nhếch, tay phải bưng một chén thuốc Đông y:
- Mau dậy uống thuốc.
Ta nhíu mày, cũng không biết thuốc này thả những thứ gì mà thật đắng. Ta cuốn chăn, đáng thương nhìn Mộ Dung Hi Nhiên, nói:
- Thuốc này rất đắng!
Mộ Dung Hi Nhiên lấy ra một bao đồ, nói:
- Ta đã chuẩn bị mứt hoa quả.
Ta méo miệng:
- Thuốc này rất nóng.
Mộ Dung Hi Nhiên cười cười, nắm tay ta dán vào thành bát, nói:
- Nếu để lạnh tiếp sẽ không còn dược hiệu.
Được rồi được rồi, đã dùng hết lý do, vẫn nên uống thuốc một cách hạnh phúc thôi. Nghĩ tới thì thuốc tiên cổ đại nấu lâu hơn, còn phải ở bên cạnh lấy cái quạt nhỏ quạt quạt, thật vất vả. Ta cầm bát bằng hai tay, nhanh chóng uống sạch thuốc.
- Tình trạng hôm nay thế nào? - Ngắm nhìn bên ngoài, trời còn chưa tối, trở về thực sớm.
Mộ Dung Hi Nhiên tiếp nhận bát không, nói:
- Lão tiên sinh nói mộ kia hung hiểm vô cùng, cần tìm thời cơ thích hợp để vào.
- Hung hiểm vô cùng? - Ta khoát tay nói – Vậy đừng đi vào, theo tiểu thuyết đào trộm mộ ta từng xem, nếu bản thân không phải là diễn viên chính hàng đầu, thì sau khi đi vào không chết cũng tàn phế.
- Nhưng mà...
Ta cười nói:
- Ta đã nghĩ ra cách khác, có thể nói bảo đảm kiếm được tiền.
Mộ Dung Hi Nhiên nhìn thần thái phấn chấn của ta thì chỉ gật đầu cười nhẹ, cũng không nói gì.
Ta kìm nén không được, hỏi:
- Nàng không hỏi xem là cách gì sao?
Con ngươi trong veo của Mộ Dung Hi Nhiên xuất hiện ý cười:
- Có quan hệ đến lời Tá Quân bảo đừng báo chuyện trong núi cho dân thôn biết ngày hôm nay phải không?
Nguyên lai đã bị đoán được, không thú vị.
Ta nói với Mộ Dung Hi Nhiên:
- Nàng chờ một chút rồi đi nói với lão Cổ, bảo bọn họ không cần phiền toái, ta... tắm rửa một cái sẽ tìm mọi người.
-------------------------------
Lúc ta qua lại thấy Y Thánh cau mày, từ khi ta gặp ông ta, ông ta chau mày thì ta sẽ xui xẻo. Hôm nay tam Hoàng tử đã ở đây, tam Hoàng tử ở đây không có vấn đề gì, tại sao phải làm vẻ mặt rối rắm nhìn ta như vậy? Không chỉ ông ta mà tất cả mọi người đang rối rắm nhìn ta, xem ra ta thực đen đủi.
Quả nhiên ta nghe Y Thánh nói:
- Tá Quân, không biết ai để lọt tiếng gió, ngũ Vương gia đang mang theo một ngàn binh mã tới chỗ này, muốn bắt sống tam Hoàng tử!
Ta đau đầu, hỏi:
- Chúng ta có bao nhiêu người?
Vương Cảnh Hủ nói:
- Lần này đến để trộm mộ nên chúng ta mang đến hơn nửa người ngựa, nhưng cũng chỉ chừng trăm người.
Tuy rằng ta không ôm hi vọng nhưng vẫn hỏi:
- Các ngươi có thể lấy một địch mười không?
Vương Cảnh Hủ rất chắc chắn trả lời:
- Không thể. Nhưng nếu chúng ta muốn đi thì hắn cũng không đuổi kịp, chỉ là lần này chúng ta đến không công.
Y Quỷ ở một bên hừ một tiếng nói:
- Tên tiểu tử kia không phải sợ quỷ nhất sao?