Y Thánh bấm ngón tay tính toán, khuya hôm nay sẽ mưa, không chắc chắn có sét. Nếu ông trời giúp chúng ta, ngày hôm nay chúng ta sẽ thắt nút ngũ Vương gia, nếu ông trời không giúp, chúng ta liền kéo dài tới lúc ông trời giúp mới thôi.
Y Thánh dự đoán quả thực có mưa, nhưng sét vẫn không đánh, cho nên tam Hoàng tử "bại lộ hành tung", đã nhiều ngày nay trong thôn nhỏ đều có binh lính điều tra cả ngày. Mà điều tra là luôn phải lục tung một phen. Dân thôn ai ai cũng để mấy bức tượng Phật, cái gì mà hình như vẫn không đủ? Cái gì mà bị mấy tượng Phật rất giống đội binh ông nội Dạ Xoa dọa đến mặt trắng bệch? cCái đó không liên quan đến chúng ta. Bị độc rắn cắn, lại càng không lan quyên đến chúng ta.
Buổi tối hai ngày sau, bầu trời mây đen dày đặc, mơ hồ có tiếng sấm truyền đến.
Thời cơ tới.
Vương Cảnh Hủ mang tam Hoàng tử chạy phía trước, ngũ Vương gia mang đám người đuổi phía sau, đuổi mãi đã vào núi Quỷ Khốc.
Mấy sát thủ đổi nghề làm mật thám báo tin báo cáo với Mộ Dung Hi Nhiên:
- Nửa nén hương nữa người ngựa của ngũ Vương gia sẽ đến cửa Địa Ngục.
Ta ngẩng đầu nhìn trời, kịch dài quân Kim Long giết chóc còn chưa trình diễn, hi vọng Vương Cảnh Hủ chịu được, chịu không được... được rồi, ta vung tay lên, đội viên dự bị lên đi.
Lúc đại đội của ngũ Vương gia đuổi giết, một đống người của chúng ta đang trốn ở đường dốc ở bình nguyên phía sau núi Quỷ Khốc, vì đường dốc quá mức dốc nên người đứng trên không nhìn thấy tình huống dưới đất.
Tiếng sấm lớn lên, cùng với tiếng sấm này là tiếng cười cuồng vọng của ngũ Vương gia:
- Hoàng điệt nhi, ngươi còn muốn chạy trốn tới đâu, chẳng lẽ muốn chạy để cho một người chết bảo vệ ngươi sao.
Tam Hoàng tử khoanh tay đứng, trên mặt không một chút bối rối:
- Ngũ Hoàng thúc, hôm nay giờ chết của ngươi đã đến!
Ngũ Vương gia cười lạnh:
- Hôm nay, ta sẽ cho ngươi nhìn xem là giờ chết của ai đã đến! Lên cho ta, bắt sống nó!
Ngũ vương gia ra lệnh một tiếng, binh lính phía sau liền khẩn cấp tiến lên muốn lập công, hoặc có thể nói là sớm bắt xong người toàn vẹn thì sẽ sớm được rời khỏi nơi quỷ quái này.
Không đợi binh lính tới gần tam Hoàng tử, tiếng kêu thảm thiết thê lương đã vang lên.
Thừa dịp binh lính còn chưa phục hồi tinh, một đội viên dự bị đưa cung và một mũi tên cho tam Hoàng tử. Tam hoàng tử kéo cung, thần sắc ác liệt, nhắm ngay vào ngũ Vương gia.
Ngũ Vương gia vì bên người đột nhiên xuất hiện tiếng kêu thảm thiết mà hơi hạ môi, nhưng nhìn thấy bộ dạng của tam Hoàng tử thì vẫn nhịn không được mà cười to:
- Hoàng điệt nhi, chẳng lẽ ngươi sợ đến choáng váng? Ngươi cảm thấy cứ như vậy mà giết được bổn vương?
Ngay tại lúc binh mã của ngũ Vương gia đều cười to theo thì tam Hoàng tử quyết đoán bắn tên.
Tên kia sắp bay đến trước mắt, ngũ Vương gia giơ kiếm chặn, thân kiếm còn chưa đụng tới tên thì đầu mũi tên lại tách mở ra, từ bên trong bắn ra rất nhiều châm nhỏ như lông trâu, trong nháy mắt chôn vào trong thân thể của ngũ Vương gia.
Sau đó, ngũ Vương gia xui xẻo bi thảm lập tức ngã xuống.
Y Thánh dùng nội lực truyền âm thanh ra ngoài:
- Người loạn Hoàng tộc Ân thị ta, tất phải giết! - Y Thánh vừa dứt lời, liền thấy quân Kim Long đi ra chém giết.
- Lên nhanh lên nhanh! - Ta phất tay với người bên cạnh. Mười mấy người đóng giả mang đầy đủ mũ giáp nhảy ra theo, cơ hồ giống hệt quân Kim Long ảo ảnh.
Một người hình như là phó tướng đang ngồi trên ngựa, thấy ngũ Vương gia ngã cũng không tới dò xét, thẳng đến khi thủ hạ báo cáo ngũ Vương gia chết do trúng độc thì mới giơ cao bảo kiếm hô:
- Báo thù cho ngũ Vương gia!
Báo thù mợ ngươi ấy! Nhìn cái dạng này là biết ngươi muốn cướp ngôi rồi.
Ta còn chưa oán thầm xong thì một quân Kim Long (giả) bước nhanh chạy tới, nhảy lên một cái, chém xuống một đao với phó tướng kia. Tia máu tươi phun ra cao đến một thước.
Ta rụt đầu về, nhìn chằm chằm mặt đất.
Không sao không sao, coi như xem phim.
Bên cạnh có người nhẹ nhàng cầm tay ta, là Mộ Dung Hi Nhiên. Ta biết nàng lo lắng cho ta, miễn cưỡng cười nói:
- Ta không sao.
- Tá Quân, huynh nhất định không sao - Mộ Dung Hi Nhiên nắm thật chặt cổ tay ta, làm như không để ta giãy ra chạy - Ta biết nơi này không giống quê nhà của huynh, nhưng nếu huynh đã tới chỗ này thì huynh không thể không chịu được. Thân ở thời loạn, nếu không thể nhìn quen cảnh máu me thì làm thế nào có thể sinh tồn?
- Chỉ là... cũng không nhất định phải giết người đi?
- Vậy Tá Quân có thể có cách hay gì để có thể thắng dễ như bỡn? - Mộ Dung Hi Nhiên gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt của ta, khiến ta không chỗ che thân.
- Ta... - Ngay tại thời điểm ta tận lực suy tư về câu trả lời thì trên trận lại truyền đến một âm thanh.
- Loạn thần tặc tử giết không tha!
Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết liên tục, không biết là người của mấy trăm năm trước kia lưu lại hay là vật hi sinh cho vương quyền hiện tại vọng ra. Mặc kệ đã qua hay là hiện tại thì bọn họ vẫn là những người vô tội liên lụy bởi tranh đấu trong vương quyền, chết trên tay đồng bào của mình giống như súc vật cho hổ ăn, trở thành vật tế của tham vọng.
- Tá Quân... - Ngữ điệu Mộ Dung Hi Nhiên trở nên mềm - Giết người có lẽ cũng vì cứu người, tựa như lúc trước nếu ta không giết Lương Hải và Lương Dương thì bọn họ liền giết huynh và ta. Hôm nay, nếu không giết người, thì vong hồn dưới đao sẽ là huynh, và cả ta.
- Ta sẽ không để nàng chết! - Ta giật mình tỉnh ngộ - Bọn họ có đáng thương hay không cũng không liên quan đến ta, ta chỉ muốn bảo vệ nàng. Nếu bọn chúng thật sự muốn giết nàng, ta sẽ giết bọn chúng trước! - Con bà nó, ta có lòng trắc ẩn như thế lúc nào, phải coi bọn họ là NPC (những nhân vật giúp người chơi làm nhiệm vụ trong game), chém một đống còn một đôi. Nếu đôi nào ta cũng thương cảm thì Hi Nhiên của ta phải làm sao! Bọn họ là vật hi sinh vô tội, chẳng lẽ ta không phải sao? Cùng là vật hi sinh, ta không