- Huynh có tâm sự - Tiếng của Mộ Dung Hi Nhiên kéo ta lại, ta chớp mắt, khoát tay.
- Không có gì - Nếu Hi Nhiên hỏi tới thì ta không thể không trả lời, bèn vội vàng phủ nhận, lại không chú ý tới vừa nãy Mộ Dung Hi Nhiên dùng câu khẳng định chứ không phải nghi vấn.
Mộ Dung Hi Nhiên sóng vai ta đi, ta không thấy biểu cảm trên mặt nàng, chỉ nghe nàng nhẹ nhàng thở dài:
- Huynh có tâm sự, là về thất Vương gia và Yên Nhi cô nương.
- Hả? ...Ừ - Vừa nãy ta suy nghĩ trong lòng đích thật là bởi vì chuyện của thất Vương gia nhưng cũng không hoàn toàn, nhưng phần kia ta cũng không tiện nói cùng Hi Nhiên, chỉ có thể thừa nhận.
Mộ Dung Hi Nhiên không nói gì, bầu không khí đột nhiên trở nên có chút nặng nề.
Ta âm thầm hối hận trong lòng, chần chờ trong nháy mắt nhất định đã khiến Hi Nhiên biết ta có ý giấu giếm, nàng đang tức giận. Nhưng bây giờ sửa miệng còn kịp sao?
Có thể do cảm thấy không khí có chút kỳ quái, nên đến cả Giang Văn Chỉ luôn luôn nói nhiều cũng thức thời ngậm miệng lại. Chúng ta yên lặng đi, tiếng bước chân có vẻ ồn ào.
Thị vệ đưa chúng ta đến nơi rồi lập tức đi. Giang Văn Chỉ và Diệp Nguyên Đạo nhìn chúng ta một cái, ăn ý rời đi trước.
Hai người vừa đi, ta liền cảm thấy bầu không khí càng thêm quái dị, đành phải kiên trì mở miệng nói:
- Hi Nhiên, có phải nàng đang tức giận không?
Mộ Dung Hi Nhiên mím môi, do dự chốc lát, nói:
- Ta chỉ đang nghĩ có phải ta không nên đoán tâm tư của huynh hay không.
- Hử, đoán tâm tư của ta? Ta có cái gì để đoán, bằng hữu của ta đều nói ta chính là loại người trong lòng nghĩ gì liền viết trên mặt - Ta nhẹ nhàng thở ra, ngữ khí cũng nhẹ nhõm lên, chỉ cần Hi Nhiên không tức giận là tốt rồi.
Mộ Dung Hi Nhiên bắt được cánh tay ta, có chút vội vàng có chút khẩn trương:
- Ta muốn biết vì sao huynh mất hứng, ta muốn biết trong lòng huynh đang suy nghĩ gì. Ta muốn huynh chia sẻ phiền não của mình, chỉ là ta đến tột cùng cũng không đoán ra huynh đang nghĩ gì - Nói xong lời cuối cùng, tiếng Mộ Dung Hi Nhiên càng ngày càng nhỏ - Ta đến tột cùng có loại cảm giác không nắm bắt được huynh.
Ánh mắt ta buồn bã, thầm nghĩ: chỉ sợ sau này nàng sẽ không bao giờ ... muốn nắm bắt được ta nữa. Trên mặt vẫn giơ lên một nụ cười sáng lạn:
- Chớ suy nghĩ lung tung. Ta sao lại nắm bắt không được chứ? Thủ hạ của nàng nhiều như vậy, một mình nàng bắt không được thì mọi người cùng nhau triển thôi.
Đây vốn là câu vui đùa, nhưng Mộ Dung Hi Nhiên lại yên lặng gật đầu, thật sự chặt chẽ ghi những lời này vào trong lòng.
Lúc Y Thánh và Y Quỷ trở lại thì đều cau mày, nhìn cũng biết lần này gặp phải vấn đề lớn.
Y Thánh uống một ngụm trà cho trơn giọng, nói:
- Bệnh của Yên Nhi cô nương rất nghiêm trọng, hơn nữa tích tụ trong tâm, nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ...
Y Quỷ vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói:
- Quên đi, đừng nghĩ nữa. Vẫn nên dùng phương pháp kia, trước tiên chữa khỏi người đi. Ông chính là đại phu, dùng bệnh của cô nương đó để giữ chân thất Vương gia, ông không sợ hại một tính mạng sao!
- Hại một tính mạng? Sao lại thế? - Nghe Y Quỷ nói như vậy, ta không khỏi nhíu mày.
Y Thánh chịu phận bất hạnh thở dài nói:
- Thôi, cứu người trước rồi nói sau, ngoài ra tiếp tục nghĩ cách.
Lúc này Y Quỷ mới vừa lòng ừ một tiếng, nhìn vẻ mặt mê hoặc của chúng ta thì tốt bụng giải thích:
- Muốn trị bệnh của Yên Nhi cô nương, có một phương pháp, chỉ cần hai ngày là có thể chữa khỏi. Chỉ là lão Cổ không chịu, hiện tại thất Vương gia mọc rễ ở chỗ này không đi đều vì Yên Nhi cô nương, Yên Nhi cô nương tốt lên, thất Vương gia sẽ đến thẳng vương thành (nơi vua đóng đô).
Chúng ta đều nhìn về phía Y Thánh, Y Thánh khoát tay nói:
- Được rồi, đừng nói nữa - Y Thánh mang giấy bút tới, viết phương thuốc rồi giao cho Mộ Dung Hi Nhiên, nói - Chờ chúng ta trị liệu bước đầu tiên tốt xong, cách một canh giờ con nấu một bát thuốc đưa cho Yên Nhi cô nương uống, uống liền hai mươi bốn thang thì bệnh này liền khỏi. Ngàn vạn lần phải cẩn thận độ lửa và lượng thuốc.
Y Thánh nhìn chúng ta một cái, nói:
- Hai người cũng nhàn rỗi, đều đi giúp Hi Nhiên đi, một bộ một canh giờ, Hi Nhiên bận không kịp nổi.
Sau khi Y Thánh và Y Quỷ bắt đầu trị liệu, chúng ta thành người bận rộn nhất nơi này. Thất Vương gia đã hạ lệnh, nếu nhìn thấy chúng ta tới thì thủ vệ coi chừng sân của Yên Nhi cô nương đều tránh ra, cho chúng ta đưa thuốc còn nóng vào.
Giữa trưa ngày thứ hai, Y Thánh đi bắt mạch cho Yên Nhi cô nương, ta vừa lúc đưa thuốc qua, nên kết bạn đi cùng. Đi đến cửa tiểu viện, vừa hay nhìn thấy hai ca thủ vệ thay ca, thấy chúng ta tới, thủ vệ mới quét mắt nhìn nhau một chút liền để chúng ta vào.
Còn vài bước đi vào phòng của Yên Nhi cô nương, ta đang cảm thấy kỳ quái tại sao hôm nay không có nha hoàn chờ bên ngoài, chợt nghe thấy tiếng đổ vỡ truyền ra từ bên trong.
Ta nghe thấy định đi qua, lại bị Y Thánh giữ chặt.
Bên trong truyền ra giọng nói đầy tức giận của Yên Nhi cô nương:
- Ân Thiên Lạc! Ta nói rồi, ta không muốn nhìn thấy ngươi! Ngươi rõ ràng là nữ tử lại đóng giả nam tử lừa gạt ta, ta hận ngươi, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi!
Lòng ta gắt gao quặn chặt, tỉ mỉ nghe âm thanh bên trong.
Tiếng của Yên Nhi cô nương lại truyền ra:
- Người ta yêu chính là thân nam tử của ngươi, ngươi đã là nữ tử thì chúng ta còn cái gì để bàn. Nữ tử mến nhau thiên lý không dung, nếu lúc trước biết ngươi là nữ tử thì ta sẽ không đi cùng ngươi. Sớm biết rằng hôm nay ta rơi vào kết quả này thì lúc đầu ta nên đi cùng hắn rồi.
Ân Thiên Lạc cưỡng chế đau khổ ở trong lòng, run giọng nói:
- Nàng tình nguyện làm tiểu thiếp của bát Hoàng đệ cũng không nguyện ở cùng một chỗ với ta, chẳng qua chỉ vì hắn là nam tử? Những việc ta