Sau khi khỏi bệnh, Yên Nhi cô nương liền khẩn cấp muốn rời khỏi, thất Vương gia tuy trong lòng có không muốn đến đâu nhưng lúc trước bất hạnh đã đáp ứng Yên Nhi chỉ cần nàng khỏi bệnh liền để nàng đi, không tiện lên tiếng ngăn cản.
Thất Vương gia không ngăn cản, nhưng Y Thánh sẽ không khoanh tay đứng nhìn, Yên Nhi cô nương chính là át chủ bài trên tay ông ta dùng để áp chế thất Vương gia, ông ta sao sẽ dễ dàng để Yên Nhi cô nương đi như vậy.
Nữ tử chú trọng nhất dung mạo, Yên Nhi cô nương cũng không ngoại lệ, Y Thánh nói cho nàng biết có thể giúp nàng trị liệu chỗ mặt bị bỏng thì Yên Nhi cô nương chần chừ vài giây rồi vẫn đồng ý. Như vậy, Y Thánh đã giữ được Yên Nhi cô nương lại, cũng hoàn thành xong chuyện đã đáp ứng thất Vương gia.
Một cách một hòn đá ném trúng hai con chim...khiến ta rất muốn hô một tiếng với Y Thánh: Vô sỉ!
Vô sỉ hơn chính là Y Thánh cầm một loại thuốc có thể khiến người ta mất đi trí nhớ đi nói điều kiện với thất Vương gia, hơn nữa điều kiện này chỉ có thất Vương gia và Y Thánh biết. Nhìn vẻ mặt xám như tro tàn của thất Vương gia là biết Y Thánh nhất định đã hung hăng bóc lột thất Vương gia một phen.
Vì thất Vương gia đã trì hoãn ở chỗ này quá lâu, nên khi bệnh của Yên Nhi cô nương tốt hơn một chút thì Y Thánh lại yêu cầu thất Vương gia sớm đi Đỉnh Đô. Y Thánh trị liệu khuôn mặt bị bỏng của Yên Nhi cô nương, cho nên cũng mang theo Yên Nhi cô nương, thất Vương gia lo lắng cho thân thể của Yên Nhi nên cũng không dám đi quá nhanh.
Đại bộ hành quân một ngày, giờ mới đến ranh giới Sở Châu, gần đây vì phương nam lũ lụt nên nạn dân lang thang phần lớn tụ tập ở đây, cho nên trị an ở đây có vẻ có chút hỗn loạn, việc bạo lực thường xuyên phát sinh.
Chúng ta không có thời gian đi quản những việc này, chỉ có thể tăng nhanh bước chân ra khỏi cửa thành. Nhưng vừa ra khỏi cửa thành thì tất cả mọi người đều nghe thấy một tiếng kêu thê lương.
Là giọng nói của một nữ tử, tiếng kêu thảm thiết đầy tuyệt vọng khiến người ta nghe mà chua xót, theo tiếng kêu thì cách chúng ta không xa.
Hi Nhiên mềm lòng nhất, nàng phất phất tay, phía sau liền có một người tiến đến, Hi Nhiên nói vài câu với người nọ, người nọ vận khí khinh công đi trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Đại bộ không chịu ảnh hưởng gì tiếp tục đi, trong chốc lát, người vừa biến mất đã trở lại, trong lòng còn ôm một nữ tử quần áo hỗn độn.
Người nọ ôm nữ tử kia tới trước ngựa Mộ Dung Hi Nhiên, nữ tử kia liền giãy dụa thoát khỏi lòng người nọ. Nữ tử đứng không vững, chân vừa chạm đất liền ngã xuống.
Nữ tử kia quỳ trên mặt đất thấp giọng khóc nức nở, Mộ Dung Hi Nhiên thấy đáng thương nên xuống ngựa đỡ nàng. Tay Mộ Dung Hi Nhiên vừa đỡ lấy thì nữ tử kia chợt ngẩng đầu kêu gào:
- Lục muội! Lục muội! ...
Mộ Dung Hi Nhiên cả kinh hô:
- Ngũ tỷ?
Ta nghe thấy giọng nói kia rất quen thuộc, chỉ là chốc lát nhớ không nổi là ai, nghe thấy Hi Nhiên kêu lên ta mới nhìn rõ, vùng giữa lông mày của nữ tử kia quả thật thập phần giống Mộ Dung Hi Phù, chỉ là bộ dạng chật vật này của ả thật sự làm người ta khó có thể nhận ra.
Mộ Dung Hi Phù gắt gao nắm chặt vạt áo của mình, xiêm y của ả rách tung toé, khóe miệng còn có vết máu, liên tưởng tới tiếng quát tháo vừa nãy thì thật sự có vẻ đáng thương.
Mộ Dung Hi Phù nói:
- Lục muội, hôm nay đa tạ muội, nếu không phải thủ hạ của muội đuổi tới kịp lúc, thì ta thiếu chút nữa đã bị... - Nói xong, Mộ Dung Hi Phù nhịn không được khóc lớn.
Phía sau xôn xao khiến Y Thánh đi ở phía trước chú ý.
- Có chuyện gì vậy?
Người vừa đi cứu người trả lời:
- Vừa nãy có mấy người dân lưu lạc định gây rối với vị cô nương này, thuộc hạ vừa cứu cô nương này về.
Y Thánh nhíu mày:
- Lấy ít bạc để lại cho nàng rồi đi thôi.
Mộ Dung Hi Nhiên vừa làm yên lòng Mộ Dung Hi Phù vừa nói với Y Thánh:
- Sư phụ, tỷ ấy là ngũ tỷ của con, chúng ta không thể thu nhận giúp đỡ tỷ ấy được sao? Một nữ tử như tỷ ấy đơn độc bên ngoài, sư phụ bảo tỷ ấy sống thế nào?
Ta nhìn Mộ Dung Hi Phù sắp khóc đến bất tỉnh, trong lòng luôn cảm thấy là lạ. Nhưng nhìn một bộ đáng thương cùng cực này thì ta cũng không đành lòng bảo ả đi. Lại nhìn Mộ Dung Hi Nhiên một vẻ khó xử như vậy, ta cũng chỉ đành hát đệm:
- Đúng vậy, lão Cổ, ông xem cô ta đáng thương như vậy, chúng ta hãy thu lưu cô ta được không, bất quá cũng chỉ thêm một người.
Y Thánh gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Dung Hi Phù vài giây, chậm rãi gật đầu.
Mộ Dung Hi Nhiên dìu Mộ Dung Hi Phù vào xe, xe ngựa này do thất Vương gia chuẩn bị cho Yên Nhi cô nương, rất lớn, đồ đạc cũng đầy đủ. Ta nhìn Mộ Dung Hi Nhiên vào xe ngựa chiếu cố Mộ Dung Hi Phù, trong đầu đột nhiên hiện ra một ý niệm.
Mộ Dung Hi Phù này không phải biết võ công sao? Sao lại bị mấy người thường khi dễ?
Nhưng lập tức lại nghĩ tới vẻ chật vật vừa rồi của ả, ta lắc lắc đầu, đuổi ý niệm tức thời này ra khỏi đầu.
Haiz, chỉ hy vọng ả sẽ không thêm phiền phức mới tốt.
Mấy ngày sau, chúng ta tới Đỉnh Đô. Tam Hoàng tử lên ngôi vị Hoàng đế thuận lợi thần kỳ, ngày bọn họ tới, Sở Phong cũng đúng lúc cầm kiếm Huyền Mặc Long Văn hội họp cùng bọn họ. Ba thứ tín vật: ngọc tỷ, di chiếu, kiếm Huyền Mặc Long Văn, cộng thêm sự phối hợp của các đại thần vốn che chở tam Hoàng tử, cùng với thất Vương gia đuổi tới âm thầm tương trợ, thì hai vị Vương gia còn lại cũng không tiếp tục giằng co.
Ở trên đại điện ta thấy được một người quen, Ưng Cửu, hắn mặc mãng bào (áo thêu như hình con rồng như chỉ có bốn chân, kém rồng một vuốt) tượng trưng cho thân phận Vương gia, đứng ở đó nhìn quanh, để lộ ra sự tự tin nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, còn giống một Hoàng đế hơn tam Hoàng tử Ân Lưu Triệu đang ngồi trên ngôi vị.
Sau khi xác định ai là người được chọn cho ngôi vị Hoàng đế thì bọn Y Thánh bận về việc chuẩn bị đăng cơ,