Ta cảm giác được có người một mực đẩy ta, hơn nữa bên tai ta càng không ngừng có tiếng động, ta cực lực muốn nghe rõ người kia nói gì. Âm thanh kia càng ngày càng rõ ràng.
- Thí chủ, tỉnh. Thí chủ, tỉnh.
Ta mạnh mở mắt ra, thấy một tiểu hòa thượng da mặt trắng nõn ngồi xổm bên cạnh ta, ta sợ tới mức bật người ngồi dậy. Từ sau chuyện của Mộ Dung Hi Phù, khi tỉnh lại mà nhìn thấy có người bên cạnh thì ta đều thay đổi hình thức tự bảo vệ mình.
Tiểu hòa thượng rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt lộ ra một nụ cười thuần khiết:
- Thí chủ tỉnh rồi! Ta gọi ngươi đã lâu.
- Cái gì? - Ta rõ ràng không hiểu.
Chậm rãi hồi tưởng lại cảnh tượng trước khi té xỉu, nếu ta không nhớ lầm thì hẳn là ta và nhóm Hi Nhiên đã chạy trốn cùng nhau, sau đó trên đường gặp phải kẻ địch, sau đó tiếp thì ta hôn mê.
Hi Nhiên!
Ta quét một vòng không thấy bóng người Mộ Dung Hi Nhiên thì không khỏi có chút sốt ruột, bắt lấy tiểu hòa thượng hỏi:
- Đây là đâu? Ngươi là ai? ! Hi Nhiên đâu?
Tiểu hòa thượng hỏi:
- Thí chủ không nhớ sao? Một tuần trước, ngươi và một nữ thí chủ tới đây dâng hương, không cẩn thận ngã xuống vực, mấy giờ trước sư phụ vừa tìm được cứu ngươi lên. Sư phụ đã thông báo cho người nhà của ngươi, bọn họ từ từ sẽ tới đón ngươi.
Một tuần trước? Mấy giờ?
Nghe được những từ ngữ không có khả năng xuất hiện ở cổ đại, ta theo bản năng nhìn lại trên người, không còn là cách ăn mặc cổ đại, mà là bộ quần áo ta mặc khi xuyên không ngày đó. Sờ sờ túi tiền và di động vẫn còn, lấy ra nhìn, di động đã sập nguồn.
Lại nhìn chung quanh, nơi này hẳn là phòng khách trong chùa, có đèn điện.
Ta... ta lại xuyên trở về?
- Ngươi nói là ta ngã xuống vực một tuần trước? - Ta tới cổ đại không tới một tuần? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là xuyên không hay chỉ là một giấc mộng?
Một giấc mộng... chẳng lẽ Hi Nhiên chỉ là một giấc mộng của ta?
Ta không nhịn được rét run, một phát kéo lấy tiểu hòa thượng hỏi:
- Nơi này thật sự là hiện đại? Hay là ta đang nằm mơ?
Tiểu hòa thượng bỏ tay ta ra nói:
- Thí chủ nói gì vậy?
Ngay tại lúc ta định tiếp tục truy vấn thì chợt nghe thấy một giọng nói cực kỳ quen thuộc:
- Quân Quân!
Là mẹ ta! Nghe thấy giọng nói đã lâu, mắt ta đỏ lên sắp rơi lệ, thật lâu thật lâu lắm rồi ta không nghe được tiếng của mẹ.
- Ôi trời, Quân Quân, rốt cuộc con chạy đi đâu vậy hả? Con thật khiến mama con gấp muốn chết!
- Đúng thế! - Trần Trà Vận nhéo lỗ tai ta, khiến ta đang vui sướng gặp lại giật mình tỉnh táo lại - Cậu là tên hỗn đản, thật sự không cho người ta bớt lo! - Nói xong nước mắt cậu ấy liền rơi trên mặt ta.
Cảm giác rõ ràng nước mắt rơi trên mặt, ta thật sự hiểu được đây không phải là mơ, ta thật sự đã trở lại? Chỉ là hiện tại ta không muốn trở về...
Lâm Tá Tuyên đứng ở một bên đưa tay quơ quơ trước mắt ta:
- Chị không sao chứ?
Lâm Tá Tuyên vừa hỏi xong thì người một nhà đều vây quanh lại:
- Phải rồi, Quân Quân, con không sao chứ?
- Không sao... - Ta cảm thấy giọng nói của ta cũng đang run rẩy - Chúng ta về nhà.
Ta không biết vì sao ta lại trở về, có lẽ không thể nói là trở về, nói không chừng kia chỉ là một giấc mộng của ta, hiện tại tỉnh mộng, ta cũng nên đối mặt với thực tế. Chỉ là, trong giấc mộng kia đã rút đi rất nhiều cảm xúc trong ta, khiến ta cảm thấy hiện tại ngược lại mới là mộng, mà cái gọi là mộng kia lại khiến ta khắc sâu trong tâm cốt.
Ta nằm một mình trong phòng ngủ ta đã nằm mười mấy năm, nhìn trần nhà ta đã nhìn rất nhiều năm, suy nghĩ không khỏi nhớ tới cổ đại. Thẳng đến khi chuông điện thoại cắt đứt dòng hồi tưởng của ta.
Ta bắt máy, là Mục Phong Du bạn ta gọi tới.
- Tá Quân, nghe nói cậu đã trở lại, không sao chứ? - Hiếm khi nghe được một câu quan tâm từ miệng đứa độc mồm độc miệng này, ta cười khổ nói: - Không sao.
Mục Phong Du trêu ghẹo:
- Ôi, cái giọng thế nào mà nghe không vui vậy? Chẳng lẽ cậu muốn tiếp tục làm người rừng vài ngày, tuy nhiên lại bị người mang ra khỏi rừng sâu nên trong lòng mất hứng?
Ta không có mấy hứng thú tranh cãi của cậu ta, có vẻ không vui nói:
- Đúng vậy.
Cậu ta tặc lưỡi hai cái trong điện thoại, nói:
- Có tâm sự! Cậu sao vậy?
- À, tôi đã đánh mất tình nhân trong mộng nên đang thương tâm - Ta xoay người, nhìn ánh đèn sáng trưng của thành thị ngoài cửa sổ mà ngẩn người, nơi có Hi Nhiên không có loại đèn đẹp mắt như vậy, chỉ là bầu trời đầy ánh sao sáng, đôi mắt sáng sao của Mộ Dung Hi Nhiên.
- Tình nhân trong mộng? Cậu cũng có tình nhân trong mộng! - Ngữ khí của Mục Phong Du không chút che dấu cảm giác giật mình của cậu ta - Tôi còn tưởng sau này cậu muốn làm ni cô, vì ai cũng chướng mắt - Cậu ta ngừng lại rồi nói thêm - Cậu coi trọng ai sao? Là một phụ nữ à? Chuyện khi nào?
- Phải, chỉ là cô ấy vẫn cho rằng