( Editor: Đẩy nhanh tiến độ cho nhanh hết ngược =(( )
Khi ta tỉnh lại...lần nữa, trước mắt xuất hiện một khuôn mặt cười hà hà mọc đầy nếp nhăn. Ta còn chưa nhìn rõ đại não không phản ứng kịp, ta nhìn khuôn mặt kia lặng im vài giây, thẳng đến khi mùi thuốc đông y xông vào mũi dày đặc, ta mới đứng lên nói với lão già trước mặt:
- Lão hòa thượng, chúng ta lại gặp mặt.
Lão hòa thượng vuốt vuốt râu, nói:
- Lạc Lê đã đuổi ngươi về, xem ra chất độc trên người ngươi đã được giải không ít.
- Lạc Lê là tiểu la lị đêm qua ta gặp sao? Tiểu la lị đó mới là người thực sự có được năng lực xuyên qua thời không phải không? - Đêm qua, sau khi tiếng của tiểu la lị vang lên, ta lập tức trả lời có, trả lời xong ta liền hôn mê, tỉnh lại liền nhìn thấy lão hòa thượng.
Lão hòa thượng nói:
- Đêm qua? Ha ha, ngươi ở đây đã ba tháng.
- Ba tháng? - Trong lúc nhất thời ta không thể tin được, ta chỉ cảm thấy qua một buổi tối, sao một buổi tối ta đã ngủ rụng mất ba tháng?
Lão hòa thượng giải thích:
- Không sai. Ngươi trở về bất quá một ngày, bên này hiện tại đã hơn ba tháng.
- Cái gì! Vậy... đau quá! - Vừa nghe đến ba tháng ta không khỏi có chút kích động, còn chưa có cơ hội biểu hiện sự kích động thì ta liền phát hiện điều dị thường.
Ta tự hỏi thế nào mùi thuốc đông y nồng như vậy, hiện tại ta đang ngâm mình bên trong một cái thùng thuốc, từ dưới cổ đều ngâm. Ở trong thuốc đông y, động một cái thì phần dưới bụng liền truyền đến cảm nhận mãnh liệt sâu sắc.
Lão hòa thượng nói:
- Ngươi còn nhớ rõ trước khi ngươi bất tỉnh đã trúng một châm không?
Ta gật đầu, khi đó ta thấy có người cầm kim trong tay bắn vào Mộ Dung Hi Nhiên, ta liền tiến lên đẩy nàng ra, kết quả chính mình trúng chiêu, sau đó ta tỉnh lại đã ở hiện đại.
Lão hòa thượng còn nói thêm:
- Độc trên châm kia thế nhưng rất lợi hại, có thể ăn mòn da thịt nội tạng của người, nếu không phải ngươi được cứu trợ kịp thời thì hiện tại ngươi đã có thể nát thành một đống xương trắng.
Ta cả kinh:
- Lợi hại như vậy?
- Hơn nữa nếu bình thường ngươi trúng độc trên người, ngươi có thể thiếu chút nữa khó giữ được cái mạng nhỏ này - Lão hòa thượng cười cười, lần mấy viên Phật châu trong tay - May là trước đó cho ngươi ăn viên đan dược, có thể ngăn cản một hai loại độc.
Nếu cái mạng nhỏ của ta thoạt nhìn vẫn có thể bảo toàn thì ta cũng yên tâm không ít, vừa yên tâm lại thì lại nhớ tới chuyện trọng yếu.
- Thế Hi Nhiên đâu? Ba tháng qua nàng khỏe không? - Ta biến mất ba tháng, không biết Mộ Dung Hi Nhiên sẽ thành cái dạng gì, nghĩ đến đây lòng ta nóng như lửa đốt, hận không thể lập tức bay đến bên người nàng, nhưng bây giờ nhúc nhích chút bụng đã đau đớn khiến ta không dám hành động thiếu suy nghĩ - Đã qua ba tháng, sao chỗ bị kim đâm vẫn đau như vậy?
Lão hòa thượng tốt bụng giải thích:
- Không phải là chỗ bị kim đâm đau, là chỗ thịt thối bị cắt bỏ đau - Thấy ta không hiểu nhiều lắm thì lão hòa thượng lại nói - Độc kia đã ăn mòn bụng ngươi thành một lỗ nhỏ, ta để Sở Phong cắt bỏ thịt thối ở bụng ngươi, sau đó bó thuốc bột. Chỉ là độc này rất bá đạo, nhất thời không giải được, chỉ có thể lần lượt cắt bỏ phần da thịt mới bị ăn mòn, cho nên thương thế khó mà khỏi. Bất quá hiện tại ngươi yên tâm, hiện tại chỉ cần bó thuốc bột là có thể giải quyết, ngươi cũng không cần lo lắng chịu nỗi khổ da thịt.
Bây giờ còn không phải chịu nỗi khổ da thịt? Động một chút liền đau đến phải chết! Như vậy thì làm sao ta đi tìm Hi Nhiên, đây không phải đang tra tấn ta sao? Tinh thần và thân thể cùng bị tra tấn, ta làm sao đợi được.
- Ông vừa mới nói là Sở Phong dùng đao lấy thịt? - Ta tỉnh ngộ lại lời của lão hòa thượng - Cô ấy đâu? Ta muốn thấy cô ấy!
- Được - Lão hòa thượng rời khỏi, không bao lâu sau liền mang theo Sở Phong tiến vào.
Sở Phong một thân áo trắng, sau lưng dùng miếng vải đen bọc trường kiếm.
Còn chưa đợi ta hỏi ra miệng thì Sở Phong đã nói:
- Ta biết cô muốn hỏi điều gì, ba tháng qua đã xảy ra rất nhiều việc, cô... đối với cô phi thường bất lợi.
Ta chờ giây lát, Sở Phong mới lên tiếng:
- Trước hết nói từ ngày cô trúng độc đi. Cô còn nhớ rõ ngày ấy nhóm người Mộ Dung Hi Nhiên vô cớ động thủ với đối thủ không?
Ta gật đầu.
Sở Phong lại nói:
- Đó là bí thuật của hoàng tộc Ân thị, thuật có thể dùng tiếng nhạc mê huyễn. Ngày ấy có người sử dụng đúng bí thuật này, chẳng qua chỉ có người có nội lực mới có thể nghe thấy, nội lực càng sâu trúng thuật càng sâu.
- Sau đó thì sao?
Sở Phong nhìn ta thật sâu một cái, nói:
- Ngày ấy cô đẩy Mộ Dung Hi Nhiên một phát, chứng thật cô đã cứu nàng, nhưng ở trong mắt bọn họ thì chính là cô đẩy nàng vào trước lưỡi dao... Lúc đầu khi ta nhìn thấy cảnh tượng này, nếu không phải Không Minh đại sư báo cho ta biết thì nhất định ta cũng nghĩ cô muốn hại nàng. Hơn nữa sau đó lại có người cướp cô đi...
- Cướp ta đi không phải các người sao? - Ta hỏi, vốn vì chuyện của Mộ Dung Hi Phù mà ta và Hi Nhiên liên tục hiểu lầm, lần này nhiều thêm một hiểu lầm, còn ba tháng không hề giải thích, ta còn muốn sống hay không? Thật hy vọng ba tháng qua không có xảy ra tai vạ gì.
- Không phải, chúng ta cứu cô từ bọn ngươi cướp cô đi. Nhưng mà bọn Y Thánh không biết cô đang ở chỗ chúng ta... - Sở Phong càng ngày càng có xu hướng nhăn mặt - Hiện tại, nhân gian truyền rằng, cô và Y Thánh không hợp nhau, cộng thêm vì chuyện cô làm bẩn Mộ Dung Hi Phù mà tan vỡ với Mộ Dung Hi Nhiên, nên hiện tại cô đã hàng phục làm môn hạ cho cửu Vương gia. Đại quân Nam Man xâm lấn, tân hoàng vô lực chống đỡ; trong thành Động Châu bùng nổ ôn dịch, tân hoàng vô lực giải quyết; tân hoàng bị nhốt trong thâm cung, mỗi ngày không thể không nhận các mỹ nữ do cửu Vương gia tặng vào cung, hiện tại nhân gian nói tân hoàng