Mũi kiếm kia cách mũi ta chỉ còn gần mấy centimet nữa thì dừng lại. Trên đầu ta rơi ra một giọt mồ hôi lạnh, nhìn thấy Giang Văn Chỉ thần tình phẫn nộ bị Diệp Nguyên Đạo kéo lại.
Giang Văn Chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua Diệp Nguyên Đạo, một phát gạt tay Diệp Nguyên Đạo ra, cầm thanh kiếm chỉ vào người ta, nói:
- Ngươi còn mặt mũi trở về!
Y Thánh nói:
- Văn Chỉ chớ xúc động - Y Thánh đặt tay phải trên tay trái, nói - Không ngờ Tá Quân lợi hại như thế, chúng ta trốn ở chỗ này vẫn bị ngươi tìm được. Không biết Tá Quân tới đây định làm gì?
Sở Phong vượt qua ta, tiến vào:
- Là ta mang người tới.
Y Thánh ngẩn người, nói:
- Sở Phong, là cô đưa tới?
Sở Phong nói:
- Trong đó có rất nhiều hiểu lầm, ta chỉ có thể nói Tá Quân hiện giờ ở bên cửu Vương gia kia không phải là Tá Quân thật!
Ta ghé vào bên người cô ta, vì nghiệm chứng độ chính xác lời của cô ta, ta gật đầu gật đầu lại gật đầu.
Y Thánh lại hừ lạnh nói:
- Tá Quân giỏi mưu lược, làm sao ta biết đây không phải là một trong các mưu kế các ngươi định lừa gạt chúng ta!
Ta nhịn xuống xúc động muốn lật bàn, nói:
- Ta liều chết chạy tới cứu các ông, các ông cứ như vậy mà không tin ta? – Kẻ giả mạo ta kia làm ra bao nhiêu chuyện không thể tha thứ vậy?
Mộ Dung Hi Nhiên vẫn không nói gì chợt nói:
- Sư phụ, con tin huynh ấy sẽ không hại chúng ta!
- Câm mồm! - Y Thánh nói - Chẳng lẽ con đã quên ngày ấy...
- Sư phụ! - Mộ Dung Hi Nhiên mặt tái nhợt do kích động mà có vẻ hồng nhuận chút - Người đó không phải Tá Quân...
- Làm sao con biết cậu ta là thật? - Y Thánh cả giận nói - Thương thế của con còn chưa tốt, chẳng lẽ muốn cho cậu ta tiếp tục tổn thương con thêm một lần!
Mộ Dung Hi Nhiên theo bản năng đặt tay ở ngực.
Ta không bình tĩnh. Kẻ giả mạo ta kia lại có thể tổn thương Hi Nhiên, còn là tổn thương ở ngực! Chẳng trách hôm nay sắc mặt nàng tái nhợt như vậy. Kẻ giả mạo kia, thù mới hận cũ chống lên nhau, ta muốn phế hắn!
Ta nghiêm mặt nói:
- Muốn thế nào ông mới tin?
Y Quỷ ở một bên nói:
- Ông tránh ra lão Cổ, nếu muốn biết Tá Quân này có phải thật hay không, thử một lần liền biết! – Lão cười xấu hai tiếng, lấy ra một bình thuốc từ trong ngực.
Y Quỷ lấy một cái chén, đồ đầy nước, rồi đổ ra một chút thuốc bột từ bình thuốc ra cái chén, sau đó cười xấu xa giơ cái chén lên trước mặt ta:
- Lúc xuống núi ta đã cho Tá Quân ăn một viên thuốc có thể khiến người ta bách độc bất xâm.
Y Thánh mỉm cười, ngồi chờ ta uống hết.
Ta nhìn thấy chén nước độc càng ngày càng gần ta, nuốt một ngụm nước bọt, nói với Y Quỷ không ngừng tới gần:
- Lão Quỷ, chúng ta quen biết lâu như vậy mà ông lại có thể một chút cũng không nhận ra ai thật sự là ta, còn muốn dùng loại phương pháp này để thử! - Mấu chốt là ta đã đưa viên thuốc đó cho Hi Nhiên, hiện tại nếu ta uống hết thì ta không chết cũng tàn phế...
Y Quỷ biến sắc, nói:
- Ngươi không dám uống, tất nhiên là giả!
Một câu của Y Quỷ khiến tất cả mọi người ngoại trừ Mộ Dung Hi Nhiên và Sở Phong đều rút kiếm ra.
Ta cả giận nói:
- Có lầm hay không vậy! Uổng công các ngươi ở chung cùng ta lâu như vậy, là thật hay giả các ngươi cũng không nhìn ra!
- Nếu là thật thì vì sao ngươi không dám uống! - Y Quỷ lớn tiếng quát - Ngươi đừng hòng lại lừa chúng ta! Ngươi không uống, lão Quỷ ta càng muốn ngươi uống!
Y Quỷ một tay nắm cằm của ta, thừa dịp Sở Phong còn chưa kịp phản ứng liền muốn rót nước độc vào trong miệng ta.
Mộ Dung Hi Nhiên từ bên cạnh cướp đi cái chén trên tay Y Quỷ, hơi ngửa đầu uống sạch toàn bộ nước bên trong.
- Hi Nhiên!
- Hi Nhiên!
- Hi Nhiên!
Y Thánh đứng phắt lên, giữ ở mạch đập của Mộ Dung Hi Nhiên, Giang Văn Chỉ vây quanh Mộ Dung Hi Nhiên, thần sắc lo lắng, cũng không quan tâm tới ta ở một bên đang bị Y Quỷ nắm cằm đến sắp rớt.
Vương Cảnh Hủ hung hăng trừng ta một cái, nhíu mày nhìn Y Thánh bắt mạch cho Mộ Dung Hi Nhiên.
Y Thánh cau mày, nói:
- Kỳ quái, lão Quỷ, thuốc ông vừa đổ vào là loại độc nào? Nhìn mạch tượng Hi Nhiên vẫn chưa thấy trúng độc.
Y Quỷ buông tay, nhìn nhìn bình thuốc kia, sau đó mới lên tiếng:
- Ta không cho sai. Thuốc này mấy ngày trước ta mới vừa vặn chế xong, có thể khiến người trúng độc đau bụng như đao vặn, đau muốn chết. Hi Nhiên, một chút cảm giác đều không có sao?
Mộ Dung Hi Nhiên lắc lắc đầu, ánh mắt lướt qua mọi người dừng trên người ta.
Ta đang xoa cái cằm đau do bị nắm, giận dỗi nhìn bọn họ, thấy Mộ Dung Hi Nhiên nhìn ta, cong cong khóe miệng.
Mộ Dung Hi Nhiên nói:
- Vương đại ca cũng biết, ngày ấy Tá Quân rõ ràng bị trúng độc.
Vương Cảnh Hủ hồi tưởng lại, nói:
- Không sai, ngày ấy Lâm Tá Quân chứng thật bị kim độc gây thương tích.
Y Quỷ mất hứng:
- Sao có thể! Phương thuốc kia chính là do tổ sư gia của ta truyền xuống, nói có thể làm người ta bách độc bất xâm là có thể làm người ta bách độc bất xâm!
Y Thánh nhìn ta một cái, nói với Y Quỷ:
- Đây không phải là bách độc bất xâm sao? Nếu ngươi không tin, có thể tiếp tục lấy vài loại độc dùng cho Hi Nhiên thử xem.
Y Quỷ tỉnh ngộ, nói:
- Chẳng lẽ Tá Quân đưa thuốc kia cho Hi Nhiên ăn? Hầy, đã nói là thứ bảo mệnh cho nó mà... - Y Quỷ rất tức giận, lão vung tay, đập vào giữa vết thương trên người ta khi ta đang đứng cạnh lão, đúng vậy, chính là cái miệng vết thương đến bây giờ còn đau muốn chết.
Ta ôm miệng vết thương, cố nén không kêu ra tiếng, trên trán rịn ra