Edit: Xiao Yi.
Nghĩ tới Kiều Dư thích xem kịch, Nguỵ Đình không nhịn được phì cười. Khoé môi của hắn cong lên một độ cong vừa phải, nhưng chợt nhớ ra trong phòng còn có Ninh Tư Nguyệt, hắn lập tức nghiêm túc lại rồi hơi gật đầu với nàng ta, “Bổn vương biết rồi, đa tạ Thôi thiếu phu nhân.”
Ninh Tư Nguyệt nhún người hành lễ để biểu thị sự khiêm tốn của mình, trong lòng lại càng khen ngợi Nguỵ Đình.
Bên ngoài đồn đãi: Nhiếp chính vương lạnh lùng tàn nhẫn, vô tâm vô tình, nhưng Ninh Tư Nguyệt lại thấy hắn là một nam nhân sẵn sàng hao phí tâm tư chỉ để tổ chức sinh nhật cho nữ nhân mà mình yêu.
Ninh Tư Nguyệt vô cùng hài lòng, khiêm nhường nói: “Vương gia không cần khách sáo như vậy, ngài và thiếp thân đều muốn tốt cho A Dư. Nếu Vương gia không còn chuyện gì nữa, không biết thiếp thân có thể tới thăm A Dư được không?”
Nguỵ Đình nói: “Bổn vương lập tức sai người dẫn ngươi qua đó.”
Dứt lời, hắn gọi một tỳ nữ vào rồi dặn dò tỳ nữ đó dẫn Ninh Tư Nguyệt tới chỗ của Kiều Dư. Ninh Tư Nguyệt lại hành lễ với Nguỵ Đình lần nữa rồi đi theo tỳ nữ ra ngoài.
Ninh Tư Nguyệt vừa đi được hai bước, Nguỵ Đình liền mở miệng: “Thôi thiếu phu nhân!”
Ninh Tư Nguyệt quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Vương gia còn chuyện gì muốn căn dặn?”
Nguỵ Đình: “Chuyện mà bổn vương và phu nhân đã nói hôm nay, tạm thời đừng nói cho A Dư biết.”
Ninh Tư Nguyệt hiểu ý, nhận lời đáp: “Vương gia yên tâm.”
…
Thời điểm Ninh Tư Nguyệt tới viện Quy Nhất, Kiều Dư vẫn còn đang ngủ.
Xuân Lan thấy có khách tới liền vội đi ra tiếp đón, sau khi dẫn Ninh Tư Nguyệt vào phòng khách, bày trà và điểm tâm ra, Xuân Lan khom người nói: “Xin Thôi thiếu phu nhân chờ một lát, Tiểu Ngư cô nương còn đang ngủ, nô tỳ lập tức đi gọi cô nương ấy dậy.”
Dứt lời, Xuân Lan liền đi vào tẩm thất [1].
Không bao lâu sau, Kiều Dư từ bên trong đi ra. Nàng dụi dụi đôi mắt lèm kèm buồn ngủ, vừa thấy Ninh Tư Nguyệt đang đứng cách đó không xa, bên môi kèm theo một nụ cười nhẹ, sắc mặt của Kiều Dư lập tức không giấu được khiếp sợ.
“A Nguyệt? Sao muội lại tới đây?”
Ninh Tư Nguyệt cười hỏi lại: “Sao vậy? Tỷ không chào đón ta à?”
“Làm gì có,” Kiều Dư vội giải thích, “Muội có thể tới đây khiến ta rất vui mừng đấy chứ.”
Dừng một chút, nàng lại đa tạ Ninh Tư Nguyệt vì đã chắn cây trâm cho mình hôm ở Trương phủ, “Lần trước ở Trương phủ quá vội nên tỷ muội chúng ta còn chưa kịp nói gì với nhau, ta chưa kịp đa tạ muội đàng hoàng nữa. Nếu không có muội thì cái mạng này của ta không chừng lại mất nữa rồi.”
Ninh Tư Nguyệt ôm cánh tay của Kiều Dư, xụ mặt nói: “Giữa chúng ta còn phải nói ‘đa tạ’ với nhau à? Tỷ cố tình xa lạ với ta đúng không hả?”
Kiều Dư yên lặng.
Từ sau khi bị đường tỷ và hôn phu được đính hôn ngay từ khi còn trong bụng mẹ của mình phản bội cùng một lúc, Kiều Dư theo bản năng không còn tin tưởng tình người ấm lạnh nữa. Ba năm nay, nàng vô thức ngăn cách giữa mình và người khác, dù đối xử với Ninh Tư Nguyệt cũng không thể thân thiết như ngày xưa.
Nhận ra mình đã xa lạ với Ninh Tư Nguyệt quá nhiều, nàng áy náy nói: “Xin lỗi muội, A Nguyệt, ta không phải cố tình xa lạ với muội…”
Trong lòng Ninh Tư Nguyệt cũng có hơi sầu não, tình cảm tỷ muội tốt đột nhiên thành ra thế này, bản thân Ninh Tư Nguyệt cũng không thể thoải mái được. Có điều khó khăn lắm hai người mới được gặp nhau, Ninh Tư Nguyệt không muốn đề tài gượng ép này phá hỏng bầu không khí.
Ninh Tư Nguyệt thoải mái cười cười, sau đó lái sang chuyện khác, “Được rồi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa. A Dư, từ bao giờ tỷ lại thích ngủ thế? Ta nhớ hồi còn nhỏ, mỗi lần chúng ta cùng ngủ trưa, tỷ luôn là người tỉnh dậy trước. Lúc ấy tỷ còn cười ta, chê ta ngủ say như chết, có bị người ta bán cũng không biết nữa chứ. Có điều thời thế thay đổi rồi, cuối cùng ta chờ được ngày cười lại tỷ.”
Nghe thấy ngữ điệu nhẹ nhàng và sắc mặt thản nhiên của Ninh Tư Nguyệt, trong lòng Kiều Dư bớt nặng đi, cảm giác giống như hai người quay về khi còn bé, về những ngày nàng với Ninh Tư Nguyệt như hình với bóng, cùng ăn cùng ngủ.
Kiều Dư cũng cười, trêu lại: “Đúng rồi đúng rồi, bây giờ A Nguyệt của chúng ta lớn rồi, lật ngược tình thế luôn rồi. Muội nói xem, chê ngược lại ta có cảm giác thế nào hả?”
Ninh Tư Nguyệt hít sâu một hơi rồi bày ra sắc mặt say mê, sau đó đã đời phun ra một chữ: “Đã cực!”
“Hừ, muội đừng có lên mặt.” Kiều Dư cười cười, dí nhẹ cái trán của Ninh Tư Nguyệt một cái, “Đúng rồi, không phải lần trước muội nói mình có một nhi tử sao? Lần sau muội dẫn nó tới cho ta gặp đi.”
Ninh Tư Nguyệt lập tức cười đáp: “Được thôi, chỉ cần tỷ muốn gặp, lần sau ta liền dẫn nó tới Vương phủ cho nó mở mang tầm mắt.”
Kiều Dư: “Muội nói rồi nhé.”
Hai người lại trò chuyện một lát, mắt thấy sắc trời không còn sớm nữa, Ninh Tư Nguyệt liền đứng dậy cáo từ, “Đã muộn rồi, ta về đây.”
…
Tối nay, khẩu vị của Kiều Dư dường như rất tốt, lúc nhận ra bát cơm hết sạch, sắc mặt của nàng không giấu được sửng sốt.
Từ lúc nào mà ăn xong một bát cơm, nàng lại không thấy no thế này?
Xuân Lan vẫn luôn đứng bên cạnh, thấy vậy liền cười nói: “Xem ra gặp được Thôi thiếu phu nhân, Tiểu Ngư cô nương rất vui vẻ, ngay cả cơm cũng ăn nhiều hơn bình thường nữa kìa. Nô tỳ lại lấy cho người thêm một chút đồ ăn nhé?”
Kiều Dư đưa bát cho Xuân Lan rồi nói: “Ngươi lấy thêm nửa bát là được.”
Xuân Lan cười cười tuân lệnh.
…
Tới giờ đi ngủ, Nguỵ Đình sai người tới truyền lời cho Kiều Dư, “Tiểu Ngư cô nương, Vương gia nói rằng hôm nay ngài ấy còn có việc quan trọng, sẽ ngủ ở thư phòng, cô nương không cần phải chờ ngài ấy.”
Trong lòng Kiều Dư thầm mắng: Ai thèm chờ hắn chứ???
Nói cứ như là nàng xin Nguỵ Đình ngủ chung với mình vậy, hắn ngủ ở thư phòng càng tốt, nàng ngủ một mình mới thoải mái được!
Nàng nói với hạ nhân, “Ngươi về nói cho Vương gia là ta biết rồi, hắn cứ ngủ ở thư phòng đi, khỏi cần nhớ nhung chỗ này của ta.”
Sau khi tiễn người đưa tin đi, Kiều Dư dọn dẹp một chút rồi nằm xuống giường, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, phủ xuống mặt đất một vầng sáng trong.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, người trên giường vẫn nằm nghiêng, mặt của nàng hướng vào trong, sau lưng vẫn luôn chừa ra một nửa giường, chưa từng chạm tới.
Bóng đêm ngày càng dày đặc.
Thời điểm mọi người đã say giấc, bên ngoài đã không còn tiếng động nào, chỉ có âm thanh ‘chít chít’ của côn trùng.
Trong thư phòng, ánh nến le lói như hạt đậu, rọi sáng căn phòng một cách mờ nhạt, cũng rọi sáng gương mặt khôi ngô của Nguỵ Đình.
Hắn