Edit: Xiao Yi.
Nương theo nét cọ cuối cùng, toàn cảnh Thanh Châu đã hoàn toàn hiện rõ trên mặt giấy.
Kiều Dư gác bút, sau đó dùng tay áo để lau đi mồ hôi đã lấm tấm trên trán, nàng cảm thấy cả người mình mệt như muốn tê cứng.
Xuân Lan thức thời dâng một ly trà thơm tới, “Cô nương ngồi vẽ lâu như vậy hẳn là khát nước rồi. Ban nãy thấy cô nương rất tập trung nên nô tỳ không dám quấy rầy, bây giờ cô nương uống một chút trà đi.”
Kiều Dư khát muốn chết, vội nhận lấy chung trà rồi uống cạn một hơi, sau đó nàng trả chung trà lại cho Xuân Lan.
Kiều Dư nhìn bản vẽ trên bàn một chút, mực trên đó vẫn chưa khô hẳn. Nàng đấm đấm sống lưng mỏi nhừ phía sau rồi giao việc cho Xuân Lan, “Ta đi ngủ một lát, mọi người cẩn thận trông chừng bản vẽ, mực trên này vẫn còn ẩm, cần để khô tự nhiên, đừng để nó gặp gió, nếu không sẽ bị lem.”
Từng nét trong bản đồ này đều vô cùng công phu và chính xác, nếu vô tình để nó nhiều hơn vài nét bút thì ý nghĩa địa hình sẽ hoàn toàn bị thay đổi.
Xuân Lan cười đáp: “Những gì cô nương căn dặn, nô tỳ đều nhớ kỹ.”
Kiều Dư gật đầu, lúc này mới đi về phía giường. Sau khi nằm nghiêng xuống chăn đệm, nàng liền thấy sau lưng vừa đau vừa buốt. Nàng nhắm mắt lại để bản thân được thư giãn một lát.
…
Thư phòng của Nguỵ Đình đóng cửa rất chặt, nếu đứng phía ngoài sẽ chỉ cảm thấy bên trong thật yên lặng, không hề có chút động tĩnh nào.
Hà Yên ôm một chồng giấy Tuyên Thành dày cộm, đi tới đi lui bên ngoài, sắc mặt nóng vội. Bên cạnh y là Hàn Chiêu đang khoanh tay trước ngực, ánh mắt thẳng tắp nhìn cửa phòng chằm chằm. Tuy rằng gương mặt lạnh nhạt của Hàn Chiêu không lộ ra cái gì bất thường nhưng người khác vẫn có thể cảm nhận được trong lòng hắn không hề bình tĩnh như vậy.
Chỉ có Trương Tế là thản nhiên như không, ông nhắm hai mắt dưỡng thần, trong miệng còn hát một đoạn kịch nhân gian.
Hà Yến không nhịn được, nóng nảy nói: “Trương tiên sinh, ngài đừng có hát nữa được không? Ngài hát tới mức lòng ta rối bời hết rồi!”
Trương Tế dừng lại, mở mắt ra nhìn Hà Yến, cất giọng trấn an, “Người trẻ tuổi không nên gấp gáp như thế, đừng nóng, đừng nóng.”
“Ta có thể không vội à?” Hà Yến càng nôn hơn nữa, “Chiến sự Thanh Châu trước mắt cực kỳ giằng co, đại binh đã bị vây ở Bình Thành tới mười ngày, thoạt nhìn còn có thể lâu hơn nữa. Tạm không nói tới tổn thất lương thảo [1] nhưng về binh lực ắt sẽ có thiệt hại. Cái gọi là ‘Gấp như cứu hoả’ chính là để hình dung tình hình bây giờ đấy, ai cũng cần Vương gia hạ đối sách [2] nhưng tại sao lúc này ngài ấy lại giam mình trong thư phòng kia chứ?”
“Trương tiên sinh, rốt cục là Vương gia đang bận cái gì?” Hà Yến vừa mới hỏi xong, sau cửa thư phòng đã truyền ra giọng nói lạnh nhạt của Nguỵ Đình, “Đều vào cả đi.”
Hà Yến gấp không chờ được, vội đẩy cửa ra, dẫn đầu đi vào, mấy người Hàn Chiêu và Trương Tế thấy vậy cũng đuổi theo sau.
Vừa bước vào, mọi người đã thấy Nguỵ Đình ngồi sau bàn án, ngón tay đang xoa trán của mình, dáng vẻ vô cùng đau đớn. Mà trước mặt hắn là một chồng giấy Tuyên Thành, trên đó chi chít dòng chữ.
Nguỵ Đình nhìn mọi người trong phòng một cái, cuối cùng đảo mắt qua Trần Bình, gọi ông lại đây. Sau đó, hắn đưa chồng giấy Tuyên Thành cho ông rồi nói:
“Ngươi đi tìm một gánh hát rồi thu xếp cho họ diễn tập vở kịch này đi. Mấy ngày nữa là tới sinh nhật của A Dư rồi, không được xảy ra sơ sót.”
Trần Bình khom người nhận lệnh, sau đó bưng chồng giấy mà hắn dùng để viết kịch đi ra ngoài. Lúc ông đi ngang qua, Hà Yến không nhịn được ngó ngang, ba chữ ‘Lỡ một đời’ đập vào trong mắt y.
Hà Yến: “…”
Lỡ một đời, ba chữ này sao nghe có vẻ dạt dào tình cảm và ẩn chứa nhiều ái tình nhân gian thế nhỉ? Hà Yến thật không dám tin rằng người đã viết ra ba chữ này chính là Nguỵ Đình.
Hà Yến không nhịn được hỏi: “Vậy dạo này Vương gia bận tới thế đều vì viết vở hí kịch này sao?”
Nguỵ Đình xoa xoa cái trán đang đau buốt của mình, trầm giọng nói: “Đây là việc riêng của bổn vương, chưa tới lượt ngươi nhúng tay vào.”
“Việc riêng của Vương gia đương nhiên thuộc hạ không nên nhúng tay, nhưng mấy ngày nay Vương gia lại vì Tiểu Ngư cô nương mà viết vở hí kịch này, không còn dành thời gian cho chuyện triều chính hệ trọng nữa, cho nên thuộc hạ không thể không nói!” Hà Yến hít sâu một hơi, sau đó nói tiếp: “Có câu ‘Hồng nhan hoạ thuỷ’ [3], Vương gia đừng vì nữ sắc mà chậm trễ bá nghiệp của chính mình. Lấy Trụ Vương làm gương mà xem, đam mê tửu sắc, xao nhãng triều chính, để rồi vụt mất cơ nghiệp của mình.”
“Hỗn xược!!!” Giọng của Nguỵ Đình trầm như