Biên tập: Thị Mộc
Kiều Dư lùi ra sau hai bước, sau đó hỏi tỳ nữ đang quỳ trước mặt mình, “Rốt cục là tiểu thư nhà ngươi đã xảy ra chuyện gì?”
Sau khi được tỳ nữ kia vừa khóc vừa kể lể, Kiều Dư mới biết ngọn nguồn câu chuyện. Ngày đầu tiên sau khi rời khỏi Tây Kinh, Bùi Linh Lung đã gặp phải một đám cướp trên đường. Bọn chúng giết tuỳ tùng của nàng ta, sau đó bắt nàng ta đi, đồng thời lấy hết toàn bộ tài sản tư trang trên xe theo.
Lúc ấy, tỳ nữ này may mắn là đang đi vệ sinh, không có túc trực bên người Bùi Linh Lung nên mới tránh được một kiếp. Nếu Bùi Linh Lung xảy ra chuyện, đương nhiên tỳ nữ này muốn nhờ sự giúp đỡ. Nhưng chỗ đó cách Định Châu quá xa, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ còn phủ Nhiếp chính vương là có thể ứng cứu kịp thời.
“Ta không thể tự quyết định chuyện này.” Sắc mặt của Kiều Dư rất nghiêm túc.
Bùi Linh Lung bị đám thổ phỉ [1] bắt đi, nếu muốn cứu nàng ta thì phải xem ý của Nguỵ Đình thế nào mới được.
“Ta sẽ nói việc này cho Vương gia để chàng cân nhắc xử lý, ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi.” Sau đó, Kiều Dư sai người dẫn tỳ nữ kia ra ngoài.
Chờ sau khi tỳ nữ của Bùi Linh Lung rời khỏi, Kiều Dư mới xoa xoa mi tâm. Nàng thay một bộ y phục khác rồi đi tới cửa phòng. Vừa bước chân tới thềm cửa, Nguỵ Cửu bên ngoài đã ngăn nàng lại, “Vương phi, Vương gia có lệnh, người không được phép ra ngoài.”
Suy cho cùng thì hắn vẫn sợ Kiều Dư sẽ trốn đi.
Kiều Dư nhàm chán nói: “Ta muốn tìm chàng.”
Nguỵ Cửu nhẹ nhõm thở phào một hơi, “Thuộc hạ lập tức đi báo cho ngài ấy.”
Dứt lời, Nguỵ Cửu chạy đi rất nhanh.
Không lâu sau đó, cậu trở về nói với Kiều Dư, “Hồi Vương phi, bây giờ Vương gia không có trong phủ. Thuộc hạ đã phái người đi gọi ngài ấy về, mong Vương phi chờ một chút.”
Nghe nói Kiều Dư tìm mình, Nguỵ Đình về phủ cực nhanh.
“A Dư? Nàng tìm ta sao?” Hắn nhìn Kiều Dư, sắc mặt vô cùng cẩn thận, “Chuyện hôm đó… nàng hết giận rồi chứ?”
Đã mấy ngày nay, vì sợ bản thân sẽ chọc Kiều Dư tức giận nên Nguỵ Đình đều kiềm chế không xuất hiện trước mặt nàng.
Thấy dáng vẻ cẩn thận từng li từng tý của hắn, trong lòng Kiều Dư mềm ra. Thành thật mà nói thì Nguỵ Đình cũng không làm gì có lỗi với nàng cả, cho nên qua mấy ngày, sự tức giận trong lòng nàng đã sớm tan hết.
“Nếu chàng không sai, đương nhiên ta sẽ không giận chàng.”
“Thật chứ?” Nguỵ Đình vui vẻ hẳn lên. Hắn đi tới trước một bước, rụt rè vươn tay muốn nắm tay nàng.
Nguỵ Đình nắm tay Kiều Dư, thấy nàng thật sự không hề phản kháng. Trong lòng hắn lập tức vui mừng, dứt khoát ôm chặt nàng vào lòng. Khi ngửi được mùi hoa lan dịu nhẹ trên người nàng, khoảng trống trong lòng Nguỵ Đình như được lấp đầy.
Yên tĩnh một lát, Kiều Dư mới định mở miệng nói, nhưng Nguỵ Đình lại đi trước một bước, ngắt lời nàng, “Đúng rồi A Dư, nàng theo ta tới một nơi, ta có chuẩn bị một bất ngờ cho nàng.”
Dứt lời, hắn dẫn Kiều Dư về viện Quy Nhất.
Mấy ngày không bước ra khỏi phòng, Kiều Dư chợt nhận ra hậu viện của phủ Nhiếp chính vương đã thay đổi rất nhiều. Không biết từ khi nào, bên cạnh đình hồ [2] lại có một sân khấu kịch như vậy.
Nguỵ Đình dẫn nàng tới khoảng đất trống trước sân khấu rồi sai người bày bàn ghế ra, sau đó đỡ nàng ngồi xuống.
Sau khi đã chuẩn bị xong tất cả, hắn vỗ tay ra hiệu.
Rất nhanh, hai bên sân khấu kịch vang lên tiếng dẫn chuyện nhịp nhàng như nước chuyền cối xoay [3]:
Giang sơn như hoạ,
Hồng nhan tuyệt thế.
Một lần chợt gặp,
Phúc khổ nguyện chia [4].
“Nếu không có nàng, nửa đời còn lại chỉ là phù du. Vở kịch Lỡ một đời!”
Tiếp theo giọng dẫn ấy là vở kịch bắt đầu.
Vị tướng quân trẻ tuổi bị truy sát phải gồng mình chạy trốn, bất ngờ gặp được một nữ nhân xinh đẹp cứu giúp…
Trong lòng Kiều Dư căng thẳng.
Những chuyện này… thật sự rất giống những gì Nguỵ Đình đã từng trải qua!
Nàng nhìn diễn viên trên sân khấu, sau đó lại nhìn sang hắn, “Đây là…”
Nguỵ Đình ôm vai nàng, đáp: “Đây là Lỡ một đời!”
“Gì cơ?” Kiều Dư vô thức hỏi lại.
Nguỵ Đình hướng mắt lên sân khấu, “A Dư, vở kịch này tên là Lỡ một đời, là bất ngờ mà bổn vương cố tình chuẩn bị cho nàng.”
“Vậy nhân vật nam nữ chính trên sân khấu là…”
“Là ta và nàng,” Nguỵ Đình đáp: “Ta vốn dĩ muốn cho nàng xem sớm hơn, chỉ là khi đó xảy ra chút chuyện nên phải hoãn lại tới tận bây giờ.”
Vở kịch Lỡ một đời này vốn được chuẩn bị để diễn vào ngày sinh nhật của Kiều Dư, nhưng mà khi đó, nàng vừa nghe thấy hai chữ ‘sinh nhật’ thì cảm xúc đã bất ngờ thay đổi. Trong sự đau lòng, Nguỵ Đình lập tức hạ bút viết hai thánh chỉ, một thánh chỉ sắc phong Quận chúa, một thánh chỉ tứ hôn.
Cho nên nó bị hoãn lại, tới bây giờ mới có thể trình diễn trước mặt nàng.
Không biết từ khi nào, mấy người Hà Yến và Trương Tế đã đi tới sân khấu kịch.
Hà Yến kín đáo thở dài, cảm khái nói: “Rốt cục vở kịch này cũng được trình diễn cho Vương phi rồi. Ta nhớ trước đây, vì vở kịch này mà bản thân đã đắc tội với Vương gia, thiếu chút nữa là mất đi tánh mạng.”
Trương Tế cũng thấy hãi hùng, “Đó là lần đầu tiên lão thần thấy Vương gia tức giận tới vậy. Cũng may là có Vương phi trấn an ngài ấy, nếu không lão thần cũng không biết phải làm gì cho phải…”
Nghe hai người nhắc lại, Kiều Dư mới nhớ ra. Mấy ngày trước sinh nhật của nàng, Nguỵ Đình luôn bận thâu đêm, tới mức ngủ lại thư phòng. Khi đó, Kiều Dư chỉ cho rằng hắn bận vì chiến sự ở Thanh Châu, nàng còn cố gắng vẽ ra bản đồ địa hình Thanh Châu vì hắn nữa.
Nhưng không ngờ, hắn vì viết ra vở kịch Lỡ một đời này nên mới thức trắng nhiều đêm.
Nhìn Nguỵ Đình một lát, hốc mắt của Kiều Dư không khỏi rưng rưng.
Nguỵ Đình vốn đang căng thẳng quan sát cảm xúc của nàng, chợt thấy nàng rơi lệ, hắn cuống cuồng cả lên, vụng về lấy tay giúp nàng lau đi nước mắt, “A Dư, nàng đừng khóc. Mỗi khi nàng khóc, ta liền không biết làm gì cả…”
Đối với Nguỵ Đình, nước mắt của Kiều Dư chính là thứ vũ khí sắc bén hơn mọi đao kiếm trên đời. Chỉ cần một giọt nước mắt của nàng thôi cũng có thể quật hắn gục ngã!
Trương Tế nhìn Kiều Dư, nói: “Lão thần nghe nói nếu người bị mất trí nhớ được nhìn thấy những chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ, có chăng sẽ nhớ lại. Không biết Vương phi xem vở kịch này có nhớ ra được gì không?”
Kiều Dư ảm đạm lắc đầu. Trong đầu nàng vẫn không có một chút ấn tượng nào về quãng thời gian gặp gỡ Nguỵ Đình vào ba năm trước ấy. Ban nãy rơi lệ không phải vì nhớ ra quá khứ, mà là nàng cảm động với tâm ý của nam nhân trước mặt này.
Thấy Kiều Dư lắc đầu, đôi mắt của Nguỵ Đình không giấu được vẻ thất vọng.
Bất chợt, Kiều Dư nắm tay hắn, “Tuy không nhớ được quãng thời gian tươi đẹp ấy nhưng ta tin chàng. Ta tin vị cô nương