Biên tập: Thị Mộc
Sau khi tiễn Ninh Tư Nguyệt ra về, Kiều Dư ngồi một mình trước cửa sổ tới mức ngẩn ra, Nguỵ Đình tới lúc nào nàng cũng không biết.
“Nàng đang nghĩ gì thế?” Nguỵ Đình ôm lấy nàng từ phía sau.
Kiều Dư hoàn hồn, sau đó dựa vào lòng hắn, “Vừa nãy ta nghe A Nguyệt nói, tháng sau Trình Hi muốn lấy Bùi Linh Lung làm vợ hai. Vương gia có biết chuyện này không?”
“Cho nên nãy giờ nàng ngẩn người là vì chuyện này à?” Giọng nói của Nguỵ Đình nghe mùi ghen tuông, “Chỉ là đám người dưng thôi, không đáng cho nàng bận tâm tới chúng.”
Kiều Dư lo lắng nói: “Sao lại không đáng cho ta quan tâm được? Vân Châu và Định Châu liên minh, như vậy sẽ khiến chàng gặp thêm khó khăn rồi.”
“Thì ra là A Dư quan tâm ta.” Nguỵ Đình nhẹ nhõm thở dài một hơi.
“Nếu không thì ta quan tâm ai?” Kiều Dư nhướn mày hỏi ngược lại, “Chàng nghĩ đi đâu đấy?”
Nguỵ Đình sờ chóp mũi, có hơi chột dạ. Vừa nghe tới tên của Trình Hi, hắn đã tưởng nàng lại quan tâm vị hôn phu hụt kia của mình. Đương nhiên là có đánh chết Nguỵ Đình cũng không dám khai điều này với Kiều Dư…
“Vậy A Dư xem có phương pháp nào phá được thế cục này không?” Nguỵ Đình thản nhiên hỏi.
Kiều Dư suy nghĩ, thật ra trong lòng nàng đã có dự tính trước. Chỉ là khi thấy dáng vẻ bình tĩnh của Nguỵ Đình cứ như không hề cảm thấy việc Vân Châu và Định Châu liên minh là việc gì khó giải quyết, nàng liền đoán ra hắn đã sớm chuẩn bị tốt đường lui.
“Chàng thản nhiên như vậy chắc là đã có dự tính rồi, hay là chàng với ta cùng viết câu trả lời ra giấy xem suy nghĩ của chúng ta có giống nhau không?”
Nguỵ Đình vui vẻ đáp: “Được thôi!”
Sau đó, hắn đỡ Kiều Dư tới trước bàn.
Hai người đồng thời nhấc bút, viết câu trả lời của mình xuống mặt giấy. Sau khi gác bút, hai người cầm tờ giấy lên, bày trước mặt cho đối phương xem.
Trên giấy của Kiều Dư viết một chữ ‘Cẩm’, trên giấy của Nguỵ Đình viết một chữ ‘Kiều’.
Tuy chữ không giống nhau nhưng xét về ý nghĩa thì đã tương đồng, sau khi thấy được, hai người nhìn nhau đặng cười.
Nguỵ Đình cười nói: “Ta và A Dư quả nhiên là tâm linh tương thông.”
Kiều Dư gật đầu, “Hai châu Vân – Cẩm đã thông gia qua nhiều thế hệ, mối quan hệ này vốn không gì phá nổi. Nhưng Trình Hi đã đi sai một bước cờ, thành hôn với Kiều Uyển chưa được một năm đã dùng lễ nghi bình thê [1] để lấy Bùi thị vào cửa. Thoạt nhìn thì y kết thêm đồng minh, nhưng đồng thời y đã đắc tội Cẩm Châu.”
Trình Hi ưu đãi Định Châu như vậy khác nào ném mặt mũi của Kiều gia ở Cẩm Châu xuống đất mà giẫm đâu?
Có thể nói rằng nước cờ này của y không hề cao minh.
“A Dư của ta thật nhạy bén.” Nguỵ Đình khen ngợi.
Tâm trạng của Kiều Dư rất tốt, “Vương gia, ta nhớ mẫu thân. Nếu như có thể, ta muốn phái người tới Cẩm Châu đón mẫu thân tới đây một chuyến.”
Trước khác giờ khác, vào thời điểm này, nàng nên nối lại quan hệ với Kiều gia rồi.
Nguỵ Đình đáp: “Ta lập tức phái người đi làm.”
…
Tết Hàn Thực [2], Kiều nhị phu nhân tới phủ Nhiếp chính vương.
Thời điểm nghe hạ nhân báo rằng bà đã tới phủ, Kiều Dư kích động đứng dậy, “Nhanh mời mẫu thân ta vào.”
Dừng một chút, nàng lại nói: “Không được, ta phải đích thân ra gặp mẫu thân mới được.”
Nhưng vừa đi được hai bước, bụng của Kiều Dư bất ngờ đau đớn. Nàng vội ôm bụng, trên mặt không giấu được sự thống khổ.
“Vương phi!” Mấy tỳ nữ hầu hạ kinh sợ kêu lên.
Đúng lúc này, Kiều Dư cảm thấy dưới chân ướt đẫm. Vỡ ối rồi!
Kiều Dư gắng gượng nói: “Hình như… ta sắp sinh…”
Xuân Lan kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã hoàn hồn lại, vội nói: “Các ngươi, nhanh lên, đỡ Vương phi tới phòng sinh!”
Phòng sinh và bà đỡ đã được chuẩn bị sẵn sàng, những chuyện liên quan tới sinh nở của Kiều Dư đều được Nguỵ Đình sớm dặn đi dặn lại rất nhiều lần. Cũng nhờ thế nên lúc này không có ai quá hoảng loạn cả.
Nghe tin Kiều Dư sắp sinh, Nguỵ Đình vội vã trở về, liền thấy trước cửa phòng sinh người ra kẻ vào lũ lượt, có người đem nước ấm, có người cầm khăn lông, cũng có người vào giúp đỡ.
Nguỵ Đình cất bước muốn đi vào trong.
Bà đỡ vừa ra ngoài thấy vậy lập tức khuyên can, “Vương gia, ngài không thể vào được!”
Nguỵ Đình lạnh giọng hỏi ngược, “Tại sao bổn vương không thể vào hả?”
Hắn nhíu mày, hệt như rất bất mãn với bà đỡ kia.
Thấy quanh người hắn bắt đầu tản ra khí lạnh, bà đỡ lập tức sợ hãi. Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Nguỵ Đình, bà đỡ cẩn thận trả lời: “Hồi Vương gia, phòng sinh là nơi có điềm xấu, từ xưa tới giờ không có chuyện nam nhân đi vào phòng sinh…”
“Xằng bậy!” Nguỵ Đình tức giận quát: “Bây giờ người đang ở trong chính là Vương phi và cốt nhục của bổn vương, ý ngươi nói họ là điềm xấu hả?”
Bà đỡ vội quỳ xuống, “Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng, lão nô không có ý này…”
Bỗng, có một giọng nữ uy nghiêm vang lên, “Vương gia bớt giận.”
Nguỵ Đình nhìn sang phía vừa truyền tới tiếng động.
Hắn thấy một vị phu nhân ước chừng bốn mươi tuổi, tuy Hạ Hà bên cạnh rất vội vàng nhưng thoạt nhìn phu nhân ấy vẫn đoan trang và bình tĩnh.
Khuôn mặt của bà có vài nét giống với Kiều Dư.
Nguỵ Đình đã biết trước việc mẫu thân của Kiều Dư – Kiều nhị phu nhân sẽ tới.
Hắn nén lửa giận, cung kính gọi bà một tiếng, “Nhạc mẫu [3].”
Kiều nhị phu nhân đi tới trước mặt Nguỵ Đình, sau đó quan sát đứa con rể trong lời đồn một chút. Thấy mi tâm của hắn không giấu được vẻ sốt ruột, trong lòng bà rất hài lòng.
Kiều nhị phu nhân: “Bây giờ A Dư không thể thiếu sự chăm sóc của bà đỡ được, mong Vương gia để bà đỡ vào trong trước đã.”
Nguỵ Đình gật đầu, “Tất cả xin nghe theo nhạc mẫu.”
Kiều nhị phu nhân nói với bà đỡ kia, “Còn quỳ ở đây làm gì? Không nhanh vào trong đi?”
Bà đỡ vội vàng đứng dậy, chạy vào phòng sinh.
Kiều nhị phu nhân cũng cất bước định vào, không ngờ Nguỵ Đình sau lưng bà cũng đi theo.
Bà ngừng lại, quay người nhìn Nguỵ Đình một cái rồi nói: “Vương gia đừng tới những nơi như phòng sinh thì hơn.”
“Tại sao?” Nguỵ Đình khó hiểu: “Bây giờ A Dư đang phải chịu khổ vì sinh con. Bổn vương chỉ muốn ở bên cạnh nàng thôi, những quy củ hay thể thống gì đó, bổn vương không quan tâm!”
Trong lòng Kiều nhị phu nhân không khỏi chấn động, “Vương gia đúng là có lòng.”
Con rể si tình như thế, người làm mẹ như bà đương nhiên cảm thấy vui mừng!
“Có điều nếu Vương gia