Biên tập: Thị Mộc
Tàn dương dần ngả về Tây.
Sắc trời sắp tối hãy còn đọng lại một chút ấm ám của mặt trời, xuyên qua cửa sổ phủ xuống căn phòng.
Dưới sắc trời mờ nhạt, khuôn mặt của Kiều Dư ánh lên vầng sáng nhu hoà, vừa mềm mại vừa ấm áp, thoạt nhìn đẹp động lòng người.
Nguỵ Đình cứ ngắm nhìn nàng như thế, tâm can mềm tới mức tan ra…
Có nàng, có con, đây chính là viên mãn lớn nhất của đời hắn!
Thời gian êm đềm trôi chậm như không nỡ đánh tan sự tĩnh lặng của một nhà bốn người này.
Bỗng, tiếng khóc nỉ non của trẻ con chợt phá vỡ sự yên tĩnh ngắn ngủi ấy.
Kiều nhị phu nhân nghe thấy liền dẫn theo mấy tỳ nữ tiến vào, “Trong phòng tối vậy sao con không gọi người tới châm đèn?”
Tối tới mức không còn thấy rõ đồ đạc luôn rồi!
Nguỵ Đình vội sai người châm đèn lên, sau khi ánh sáng ấm áp rọi sáng căn phòng, Kiều nhị phu nhân bèn đi tới bên giường, quan sát hai đứa trẻ một chút.
“Chắc là đói bụng rồi, con để vú nuôi bồng nó đi.”
“Mẫu thân,” Kiều Dư gọi Kiều nhị phu nhân lại, “Con… muốn tự nuôi bọn nhỏ.”
“Ta không đồng ý,” Kiều nhị phu nhân kiên định nói: “Bọn nhỏ tới hai đứa lận, A Dư, từ trước tới giờ cơ thể của con vẫn luôn yếu ớt. Nếu con tự nuôi bọn nhỏ thì con sẽ suy dinh dưỡng mất.”
Trong trí nhớ của bà, A Dư vẫn luôn là đứa con gái ốm yếu hay bệnh năm đó. Từ khi còn bé, tính một năm thì nàng đã có nửa năm sống nhờ vào thuốc. Cơ địa như vậy làm sao có thể đồng thời cung cấp đủ sữa cho hai đứa trẻ được chứ?
“Mẫu thân, con không sao mà. Mấy năm nay được sư phụ điều dưỡng nên cơ thể của con đã khoẻ lên rất nhiều rồi.” Kiều Dư nói.
“Việc này không thể thương lượng!” Kiều nhị phu nhân quả quyết, “Chuyện nuôi con không phải ngày một ngày hai, nếu con tự nuôi bọn nhỏ bằng sữa của mình thì cũng nuôi mất nửa năm. Tới lúc đó nếu con suy dinh dưỡng thì bọn ta biết làm thế nào hả?”
Đối với Kiều nhị phu nhân mà nói, công việc nuôi nấng cháu ngoại đương nhiên không quan trọng bằng việc con gái của bà khoẻ mạnh!
Nguỵ Đình cũng nói: “A Dư, nghe lời nhạc mẫu đi.”
Cuối cùng, hai đứa trẻ vẫn được vú nuôi cho bú.
Vì thế mà Kiều Dư có hơi chán nản.
Thấy nàng rầu rĩ, Nguỵ Đình cân nhắc một chút rồi nói: “Được rồi, nàng đừng xụ mặt thế. Hay là nàng đặt tên cho bọn nhỏ, được không?”
Kiều Dư bỗng trợn mắt, “Chàng nghiêm túc đấy à?”
“Đã bao giờ ta gạt nàng chưa?”
“Ta không thèm,” Kiều Dư trịnh trọng đáp: “Đặt tên cho con vốn là việc phụ thân như chàng nên làm, đừng hòng đùn đẩy cho ta.”
Từ trước tới giờ, chuyện khiến nàng đau đầu nhất chính là đặt tên cho cái gì đó.
Kiều nhị phu nhân thừa biết đức hạnh của con gái mình, cũng nói: “Vương gia đặt tên đi, nếu để con bé đặt thì mấy cái tên linh tinh như Tiểu Hoa hay Tiểu Ngư cũng thành tên của bọn nhỏ mất.”
Nghĩ tới cháu ngoại của mình bị gán cái tên tấu hài như vậy, Kiều nhị phu nhân không nhẫn tâm.
“Mẫu thân!” Kiều Dư xấu hổ tới mức đỏ mặt, buồn bực dỗi bà.
Nhớ lại thời điểm nàng mới tới phủ Nhiếp chính vương cũng lấy tên Tiểu Ngư cho mình, Nguỵ Đình không nhịn được cười, “Hiểu con không ai ngoài mẹ, xem ra câu này chẳng sai chút nào.”
Kiều Dư trừng mắt nhìn hắn, “Chàng còn không đặt tên đi?”
Nguỵ Đình thu lại nụ cười.
Nghiêm túc suy nghĩ một lát, hắn nói: “Con trai đặt là Nguỵ Tầm, con gái thì… đặt là Nguỵ Mộ Kiều, được không?”
“Nguỵ Tầm, Nguỵ Mộ Kiều,” Kiều nhị phu nhân đọc lại hai cái tên này một lần, sau đó nhìn thoáng qua Kiều Dư, “Đây mới là tên hay nè.”
Tuy cúi thấp đầu như trốn tránh ánh mắt của bà và Nguỵ Đình nhưng nàng vẫn cứng miệng bảo: “Vậy thì lấy tên đó đi, cũng qua loa đại khái thôi mà.”
Sau khi nói xong, khoé môi của Kiều Dư không khỏi cong lên.
Cứ như vậy, tên của bọn nhỏ được đặt xong.
Sau khi có con, Nguỵ Đình vô cùng mừng rỡ nên đã bãi triều ba ngày, chỉ ở nhà bầu bạn với Kiều Dư.
Trên dưới Tây Kinh đều biết Nhiếp chính vương phi sinh được một đôi long phượng thai, Nhiếp chính vương vô cùng yêu thương bọn nhỏ.
Chỉ trong một thời gian ngắn, người tới phủ Nhiếp chính vương để tặng quà nối dài không dứt.
Sau khi bọn nhỏ xong lễ tắm ba ngày [1], Nguỵ Đình cầm hai cuộn thánh chỉ về phủ.
“A Dư, nhìn xem.” Hắn đặt hai cuộn thánh chỉ tới trước mặt nàng.
Thấy chất lụa màu vàng ánh kim, khoé mắt của Kiều Dư giật giật, “Chàng lại làm gì thế?”
Việc cần viết thánh chỉ dường như không phải là việc nhỏ!
Nguỵ Đình thản nhiên đáp: “Nàng xem rồi sẽ biết.”
Kiều Dư: “Ta có cần phải quỳ xuống tiếp chỉ không?”
“Không cần, nàng trực tiếp mở ra xem là được.”
Lúc này, Kiều Dư mới nhận lấy thánh chỉ từ tay hắn, sau đó mở ra đọc nội dung bên trong.
Chờ sau khi biết được, cả người Kiều Dư không khỏi chấn động.
Hai thánh chỉ, một là sắc phong Nguỵ Tầm làm Thế tử, một là sắc