Biên tập: Thị Mộc
Nguỵ Đình liếc nhìn Tiêu Như Mặc một cái, không hề giấu giếm sự khinh thường, “Bổn vương nhớ là mình đâu có gửi thiệp mời cho Tiêu phủ? Nếu Tiêu công tử đã không phải là khách quý của Vương phủ, tự nhiên sẽ không chậm trễ giờ khai tiệc.”
Sắc mặt của Tiêu Như Mặc cứng đờ.
Y không ngờ trước mặt mọi người mà Nguỵ Đình lại không thèm cho y một chút mặt mũi nào như thế!
Nhận ra ánh mắt ảm đạm của tiểu Hoàng đế, Tiêu Như Mặc cố tình hỏi: “Ồ? Tức là Vương gia đang trách tội bệ hạ và Tiêu mỗ không mời mà tới đấy sao?”
Tiểu Hoàng đế không khỏi cúi đầu, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Nguỵ Đình nhìn cậu, bình thản đáp: “Bệ hạ có thể tới đây là phước phận của con ta.”
“Còn không mau mời bệ hạ tới chỗ ngồi?” Dù là khách nhưng dù sao tiểu Hoàng đế cũng là vua của một nước, chỗ ngồi đương nhiên không thể ở dưới người khác.
Nguỵ Đình đành phải nhường vị trí của mình cho tiểu Hoàng đế ngồi, vì chuyện này mà đáy lòng của hắn có hơi khó chịu.
Tiệc đầy tháng của mấy đứa nhỏ, người làm cha như hắn nên ngồi ở vị trí chủ nhà mới đúng, đáng tiếc lại bị tiểu Hoàng đế này giọng khách át giọng chủ [1].
Sau khi mọi người ngồi vào chỗ theo thứ tự được sắp xếp sẵn, tiểu Hoàng đế mới cất giọng hỏi: “Nghĩa phụ, ta còn chưa biết dáng vẻ của đệ đệ muội muội thế nào, không biết hôm nay ta có thể gặp chúng được không?”
Không riêng gì tiểu Hoàng đế mà tất cả mọi người ở đây đều rất tò mò về cặp long phượng thai này của phủ Nhiếp chính vương.
Nguỵ Đình cũng đã tính trước sẽ cho con trai con gái gặp mọi người, hắn lập tức sai người đi báo cho vú nuôi, lệnh họ ôm con tới đây.
Không bao lâu sau, vú nuôi liền ôm Thế tử và tiểu Quận chúa tới, Nguỵ Đình và Kiều Dư đón nó vào lòng, mỗi người ôm một đứa.
Mọi người vô thức kinh ngạc.
Vương phi ôm con rất thành thạo thì không có gì đáng nói, nhưng Nhiếp chính vương… sao lại có thể ôm con một cách điêu luyện thế này?
Nhìn dáng vẻ ôm con của Nguỵ Đình, mọi người chợt thấy trên người của Nhiếp chính vương thường ngày vẫn luôn lạnh nhạt dường như có thêm mấy phần dịu dàng. Hoá ra hắn không hề vô tình như người khác nói, ngược lại rất ấm áp với con.
Trong lòng tiểu Hoàng đế vô cùng hâm mộ. Cậu siết bàn tay, đi tới trước mặt Nguỵ Đình để xem dáng vẻ của đứa trẻ kia. Trong vòng tay của hắn là tiểu Quận chúa Mộ Kiều. Bé vừa uống sữa xong nên bây giờ rất có tinh thần, đôi mắt đen láy nhìn nhìn xung quanh.
Tuy tiểu Quận chúa chỉ mới đầy tháng nhưng xem khuôn mặt này, từ mắt tới môi đều rất giống Kiều Dư, vừa nhìn đã biết được bé là một bảo bối xinh đẹp.
Tiểu Hoàng đế nhìn bé mà trong lòng yêu thích, không khỏi nở nụ cười. Cậu mong chờ hỏi: “Nghĩa phụ, ta có thể ôm muội muội một cái được không?”
Nguỵ Đình thở dài.
Dù sao hắn cũng nhìn tiểu Hoàng đế lớn lên, dù trái tim có lạnh giá đi nữa thì có đôi khi, hắn cũng không nỡ khiến cậu thất vọng, “Bệ hạ có thể ôm một cái, nhưng phải để nghĩa phụ trông.”
Nguỵ Đình đỡ tiểu Hoàng đế ngồi xuống rồi mở hai tay ra, sau đó hắn nhẹ nhàng đặt Mộ Kiều vào đầu gối của cậu.
Được ôm một bé con mềm mại như vậy trong lòng khiến động tác của tiểu Hoàng đế không khỏi nhẹ nhàng hơn một chút, ánh trong đôi mắt của cậu là sự thoả mãn.
Tiêu Như Mặc thấy vậy liền hỏi: “Nếu đã thích Phượng Nghi Quận chúa như vậy thì… bệ hạ có đồng ý lấy Quận chúa về nhà không?”
Tiểu Hoàng đế tức khắc vui vẻ, đáp: “Đương nhiên là ta đồng ý.”
Gần đây, nghĩa phụ không còn gần gũi với cậu như trước nữa, chuyện này khiến cậu rất buồn. Nếu có thế lấy Nguỵ Mộ Kiều, vậy thì cậu có thể trở thành người một nhà với nghĩa phụ rồi!
Tới khi đó, cậu còn phải lo lắng nghĩa phụ không quan tâm mình nữa sao?
Sau khi nghe xong, sắc mặt của Kiều Dư lập tức biến đổi, vội nói: “Phượng Nghi còn nhỏ, bây giờ đã tính tới hôn sự e là quá sớm rồi.”
Tiêu Như Mặc: “Vương phi không phải lo lắng, cùng lắm bây giờ chỉ tạm thời ước định mà thôi. Hôn sự này muốn thành hay không… đương nhiên phải chờ Quận chúa trưởng thành rồi nói tiếp.”
“Nếu Vương gia và Vương phi đồng ý, Tiêu mỗ cho rằng bệ hạ cũng rất sẵn lòng trao vị trí chánh thê Hoàng hậu cho Phượng Nghi Quận chúa.”
Mọi người xung quanh lập tức im phăng phắc.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn mấy người Nguỵ Đình, Kiều Dư, tiểu Hoàng đế và Tiêu Như Mặc.
Kiều Dư vỗ về Thế tử Nguỵ Tầm trong lòng, sau đó giao cho Kiều nhị phu nhân bồng bé. Nàng chỉnh lại y phục rồi đi tới bên cạnh Nguỵ Đình, “Tiêu công tử cứ đùa, chuyện quan trọng như lập Hoàng hậu sao có thể tuỳ tiện nói ra vậy chứ?”
Dứt lời, Kiều Dư liền khom lưng muốn bế con gái trong lòng tiểu Hoàng đế lên.
Nhưng tiểu Hoàng đế ôm chặt không buông, bàn tay của cậu siết chặt bọc vải, “Trẫm đồng ý. Vị trí chánh thê Hoàng hậu của trẫm tình nguyện trao cho muội muội ngồi.”
“Bệ hạ còn nhỏ, không hiểu tình yêu là gì. Chuyện hệ trọng của đời người vẫn nên chờ ngài thông suốt rồi bàn sau đi.” Kiều Dư nhạt nói.
Bản thân nàng cũng được đính hôn ngay khi còn ở trong bụng mẹ, để rồi sau khi lớn lên, kết quả cuối cùng là khổ đau vì nó, cho nên bây giờ, nàng không muốn con gái lại giẫm lên vết xe đổ của mình.
Dứt lời, Kiều Dư tuy dịu dàng nhưng kiên quyết ôm con gái từ trong lòng tiểu Hoàng đế trở về.
Tiểu Quận chúa không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy mình được mẫu thân ôm vào lòng, bé liền nhoẻn miệng cười một cái, lộ ra hàng nứu vẫn chưa có răng kia.
Thấy con gái ngây thơ hồn nhiên như vậy, Kiều Dư chậm rãi cười theo.
Còn tiểu Hoàng đế…
Trong tay không còn Mộ Kiều nữa, lòng cậu cũng mất mát theo, Tiểu Ngư cô cô… Cữu cữu nói sau khi có đứa con của riêng mình, cô cô sẽ không còn quan tâm tới cậu nữa, quả nhiên không sai.
Lúc này, Tiêu Như Mặc đi tới bên cạnh tiểu Hoàng đế, vỗ vỗ vai cậu như trấn an nhưng vẫn không từ bỏ ý định, “Hôn sự của Quận chúa hẳn là một mình Vương phi quyết định là được. Chúng ta còn chưa biết Vương gia nói thế nào mà?”
Đôi mắt của tiểu Hoàng đế lập tức sáng lên, Đúng vậy, nghĩa phụ còn chưa lên tiếng. Chỉ cần nghĩa phụ đồng ý, vậy thì việc này sẽ không thành vấn đề nữa!
Nhưng Nguỵ Đình chỉ đáp: “Bổn vương đều nghe Vương phi.”
Vậy là nghĩa phụ không đồng ý…
Nghe thấy câu trả lời của Nguỵ Đình, mọi người không khỏi suy diễn sâu xa.
Từ khi Nguỵ Đình bắt đầu nâng đỡ tiểu Hoàng đế lên ngôi đã có tin đồn rằng hắn không chịu yên phận làm một Nhiếp chính vương. Bây giờ hắn lại từ chối để Phượng Nghi Quận chúa liên hôn cùng tiểu Hoàng đế, xem ra