Biên tập: Thị Mộc
Nhờ Kiều Dư khuyên bảo, Kiều nhị phu nhân mới từ bỏ ý định trở về Cẩm Châu.
Sau khi biết được Nguỵ Đình đang ở thư phòng, Kiều Dư liền tới đó tìm hắn. Nàng kể cho hắn nghe về dự tính của mình.
Đây là lần đầu tiên Kiều Dư ngỏ lời nhờ hắn làm việc gì đó, đương nhiên Nguỵ Đình không dám qua loa.
Nguỵ Ngũ chắp tay, “Nếu Vương gia không chê, xin ngài cho phép thuộc hạ tới Cẩm Châu.”
Trước đây, Nguỵ Ngũ đã từng tới Cẩm Châu, cho nên y khá thành thạo địa hình.
Nguỵ Đình cũng có ý định phái Nguỵ Ngũ đi, cho nên hắn liền đồng ý, nhưng suy xét nếu Nguỵ Ngũ chỉ có một mình một người cũng không tốt, hắn liền chọn thêm vài tên đi cùng.
Rất nhanh, Nguỵ Ngũ đã thu dọn hành lý, xuất phát tới Cẩm Châu.
Một tháng sau, Nguỵ Ngũ gửi thư về: Kiều Trọng Đạt gãy chân, bị cấm túc trong phủ Thứ sử, mỗi một hành động đều bị giám sát chặt chẽ.
Quân lính Cẩm Châu chỉ còn vỏ bọc, hôm trước Nguỵ Ngũ còn thấy Trình Hi ra vào quân doanh [1].
Nguỵ Đình nhạy bén nhận ra ý nghĩa của chuyện này rất quan trọng, hắn lập tức gọi các tâm phúc của mình tới thư phòng để nghị sự [2].
Lần nghị sự này tới tận nửa đêm.
Khi Nguỵ Đình đạp ánh trăng trở về phòng ngủ, Kiều Dư đã nằm trên giường, chỉ là nàng vẫn chưa ngủ.
Thấy hắn về tới, nàng ngồi dậy, sắc mặt lộ ra sự lo lắng, “Lần này nghị sự trễ tới vậy, chàng gặp phải chuyện gì khó giải quyết sao?”
Yên lặng một lát, Nguỵ Đình bình tĩnh đáp: “Không có gì, nàng cứ yên tâm ngủ đi.”
Sao Kiều Dư ngủ được?
Khoé mắt của nàng giật giật, “Nếu chàng không muốn nói thì để ta đoán vậy. Tính thời gian thì Nguỵ Ngũ nên gửi thư về rồi, là phụ thân ta đã xảy ra chuyện gì đúng không?”
“Đúng là không giấu được nàng.” Nguỵ Đình thở dài, sau đó kể lại tin tức bên phía Cẩm Châu cho nàng nghe.
Nói một hồi, hắn không khỏi bực dọc, “Nhạc phụ [3] đã chinh chiến mấy chục năm, bên cạnh phải có tâm phúc mới phải. Nhưng tại sao binh quyền lại dễ dàng rơi vào tay người khác như vậy?”
Kiều Trọng Đạt thống lĩnh quân đội Cẩm Châu mấy chục năm, trên dưới quân doanh đáng lẽ phải được ông khống chế mới đúng. Nhưng tại sao ông chỉ vừa ngã ngựa gãy chân phải ở nhà tịnh dưỡng mấy tháng, binh quyền lại vụt khỏi tay, hơn nữa hành động của ông cũng bị giám sát?
Nguỵ Đình nghĩ nát óc cũng không ra lý do vì sao Kiều Trọng Đạt lại thất thế tới nhường này. Hắn vốn cho rằng bản thân có thể nhân cơ hội mà phá vỡ liên minh mấy chục năm giữa hai châu Vân – Cẩm, nhưng không ngờ…
Kiều Dư cắn môi, sắc mặt cực xấu.
Tới nàng cũng không tin phụ thân của mình lại có thể đánh mất thế cục để rồi thành ra như vầy!
Vì quân doanh, ông lỡ mất lễ cập kê của nàng. Vì quân doanh, ông lỡ mất lễ thành hôn của nàng, nhưng kết quả thì sao? Bản lãnh cầm quân cũng không có ư?
Thấy Kiều Dư không đáp, trong lòng Nguỵ Đình có hơi áy náy. Dù sao ông cũng là phụ thân của Kiều Dư, đáng lẽ hắn không nên phê bình…
“A Dư, ban nãy ta chỉ lỡ miệng thôi, ta không có ý bất kính với nhạc phụ.” Nguỵ Đình giải thích.
Kiều Dư lắc đầu, “Không trách chàng được, tới ta cũng không nhìn thấu được phụ thân đang nghĩ gì.”
Yên lặng một chút, nàng lại nói: “Bây giờ Trình Hi nắm trong tay binh quyền của hai châu Vân – Cẩm, mà phía Định Châu cũng hỗ trợ y. Chuyện này hẳn là vô cùng bất lợi với chàng.”
“Định Châu chỉ là vùng đất nhỏ hẹp, dù Bùi gia đứng về phía y đi nữa, bọn chúng cũng không tạo nên sự uy hiếp quá lớn với ta.” Nguỵ Đình trấn an nàng.
Diện tích của Định Châu không lớn, có thể làm nơi nghỉ chân mà thôi, nếu có điểm khiến Trình Hi có thể tận dụng được thì chỉ có vị trí địa lý đặc biệt của nó.
Trước đây, Trung Châu, Thanh Châu và Vân Châu là ba đỉnh độc lập của một tam giác, tạo thành thế cân bằng thầm lặng, cho nên ba châu này không dám cẩu thả điều binh. Nhưng năm trước, Nguỵ Đình đã nắm được Thanh Châu, cùng với Trung Châu Nguỵ gia vốn có trong tay, thế cân bằng này đã sớm bị hắn phá vỡ.
Bấy giờ, sự lo lắng giữa hàng mày của Kiều Dư mới tan đi, “Chàng không cần trấn an ta, Định Châu tuy nhỏ nhưng đó là nơi nguồn nước giao nhau, giao thông đường thuỷ rất phát triển, phía Nam lại nối liền với Dương Châu. Nếu xảy ra chiến tranh thì với khí hậu và địa hình của Định Châu, việc vận chuyện lương thảo của Trình Hi sẽ vô cùng thuận lợi.”
Lời nói của Nguỵ Đình chỉ là giảm nhẹ mức độ nghiêm trọng cho nàng bớt lo mà thôi.
Nguỵ Đình thở dài.
Thế mà hắn lại quên mất sở trường của Vương phi nhà mình, e là địa hình các châu các quận trong thiên hạ đều được nàng nắm rõ trong lòng bàn tay mất.
“Vì thế nên lúc nghị sự, ta đã đưa ra quyết định. Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ rời phủ để tuần tra đại doanh các nơi. Lần này có lẽ phải đi hai tháng, A Dư, mọi việc trong phủ phải trông cậy vào nàng rồi.”
Kiều Dư rũ mắt, thấp giọng hỏi: “Ngày mai… bao giờ chàng sẽ xuất phát?”
“Sáng sớm sẽ đi.” Nguỵ Đình trả lời: “Ta chỉ báo cho nàng biết thôi, nàng không cần dậy sớm tiễn ta đâu.”
“Vậy ta đi thu dọn hành lý cho chàng.” Kiều Dư đứng dậy, muốn đi tới cuối giường…
Không ngờ, nàng chưa kịp cất bước đã bị Nguỵ Đình đè lại.
Kiều Dư nhìn hắn, đồng tử long lanh ánh nước, khiến cho trái tim của Nguỵ Đình lập tức mềm ra.
Giọng nói của hắn trầm đi, “Chuyện thu dọn hành lý để ta tự làm được rồi, bây giờ… ta chỉ muốn ở bên cạnh nàng.”
Ngay sau đó, Nguỵ Đình hôn xuống thân thể của Kiều Dư.
Mành che được kéo xuống.
Trong phòng chỉ còn một ánh nến lập loè, phản chiếu lên bức mành là hai bóng người trên giường đang dính lấy nhau.
Mà phía sau mành.
Vầng trán của Kiều Dư rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng, tóc mai đã sớm tán loạn. Nương theo từng đợt cử động của Nguỵ Đình là âm thanh thổn thức của nàng, thoạt nghe cứ ngỡ Kiều Dư đang khóc vì lên án hắn, nhưng khi nghe kỹ lại thấy được sự quyến rũ kiều mị ẩn sâu trong đó…
Tình thắm quay cuồng.
Kiều Dư cảm thấy Nguỵ Đình giống như mồi lửa, càng thiêu càng nóng, thân nhiệt của hắn nóng tới nỗi khiến nàng tan chảy…
Một đêm mây mưa không biết khi nào mới dứt.
…
Sáng hôm sau.
Lúc nàng tỉnh lại, Nguỵ Đình đã không còn ở bên nữa.
Kiều Dư sờ sờ phần giường bên cạnh, chăn mền đã lạnh, chứng tỏ người đã đi từ rất lâu, chỉ có dấu vết mà hắn để lại trên thân thể của nàng là minh chứng cho sự cuồng loạn đêm qua.
Kiều Dư nằm một lát, bỗng nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng khóc của bọn nhỏ.
Nàng vội đứng dậy rồi mặc y phục vào, sau đó lệnh cho vú nuôi ôm hai đứa trẻ vào đây.
Kiều nhị phu nhân: “Không biết bọn nhỏ làm sao nữa, khóc dữ không ngừng, ta và vú nuôi dỗ thế nào cũng không nín. Trước đây bọn nhỏ rất ngoan kia mà?”
Kiều Dư nhẹ nhàng lau nước mắt trên má của con gái, “Có lẽ là vì hôm nay chúng không thấy Vương gia…”
Từ khi hai đứa ra đời, Nguỵ Đình