Biên tập: Thị Mộc
* nghịch tặc: kẻ phản lại triều đình.
Giữa điện, Kiều Dư nghiêm túc làm một lễ bái với các vị Thượng thư của sáu bộ.
Sắc mặt của mọi người biến đổi, không nhịn được bước tới hai bước. Nhưng nàng là Nhiếp chính vương phi, nam nữ thụ thụ bất thân [1], họ muốn đỡ nàng dậy nhưng lại không dám đỡ nàng.
“Vương phi đang làm gì vậy!?” Thôi Hộ căng thẳng hỏi.
Sau khi hành lễ, Kiều Dư trịnh trọng nói: “Lần này mời các vị đại nhân tới đây là do bổn Vương phi có chuyện quan trọng muốn nhờ các vị. Chuyện bệ hạ mất tích vô cùng quan trọng, nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ khiến dư luận xôn xao, lòng dân lo sợ.”
“Ý của Vương phia là muốn chúng thần tạm thời giấu chuyện bệ hạ mất tích sao?”
Kiều Dư lắc đầu.
Có một số việc dù muốn giấu cũng không giấu được. Nếu tiểu Hoàng đế rơi vào tay của Trình Hi, nàng e là y sẽ muốn chiêu cáo thiên hạ.
“Bổn Vương phi mong rằng các vị đại nhân sẽ đồng tâm hợp lực, quản lý quan lại dưới bộ của mình thật tốt. Nếu các ngài có thể đảm bảo lòng người không loạn thì triều đình tất sẽ không loạn, lấy an trị đô.”
Tiểu Hoàng đế vẫn còn nhỏ tuổi, công vụ tiền triều không tới lượt cậu xử lý. Chỉ cần văn võ bá quan không nảy sinh tâm tư khác khi nghe thấy tiểu Hoàng đế mất tích thì bộ máy vương triều vẫn sẽ hoạt động như thường, không có gì thay đổi cả.
Thôi Hộ dẫn đầu mọi người, nói: “Vương phi yên tâm, lão thần nhất định dốc toàn lực quản lý Lại bộ.”
Thôi Hộ vốn là Lại bộ Thượng thư, trong tay cầm quyền thăng quan hoặc tước đi chức vị của một người, cho nên trong lục bộ, tiếng nói của ông cực kỳ có trọng lượng.
Sau khi Thôi Hộ nói xong, Trương Tự cũng bày tỏ thái độ của mình, “Vương phi yên tâm, trên dưới Lễ bộ nhất định sẽ không tạo thêm phiền phức.”
Sau đó là Binh bộ Thượng thư.
Tuy Kiều Dư chưa tiếp xúc với Binh bộ đương triều, nhưng một bộ quan trọng như vậy, Nguỵ Đình nhất định sẽ không để người ngoài nắm giữ, cho nên Binh bộ Thượng thư cũng là tâm phúc mà hắn vô cùng tín nhiệm.
Cứ như vậy, ba trong sáu bộ đã nghe theo lệnh của Kiều Dư.
Thấy họ nhất quán thái độ, các Thượng thư còn lại cũng không dám yên lặng, ai nấy đều tuân theo ý của nàng, hứa rằng sẽ quản thúc tốt quan lại dưới bộ của mình, không để họ nảy sinh ý đồ xấu.
Kiều Dư lại hành một đại lễ nữa với các vị Thượng thư, bày tỏ lòng biết ơn khôn cùng của mình.
Sau khi bàn chuyện xong, Kiều Dư xuất cung, định trở về phủ Nhiếp chính vương.
Hai người Nguỵ Cửu và Nguỵ Thất bảo vệ xung quanh xe ngựa của nàng, đúng lúc này, Nguỵ Cửu bỗng thấy một bóng đen vọt tới. Hắn duỗi tay ném một vật tới…
Là một hộp gấm có hoạ tiết mạ vàng.
Nguỵ Thất lập tức đuổi theo kẻ mặc áo đen vừa ném hộp gấm kia.
“Xảy ra chuyện gì?” Nhận thấy động tĩnh bên ngoài, Kiều Dư xốc mành xe lên, hỏi.
Nguỵ Cửu đáp: “Vương phi, có người ném cái này tới đây.”
Dứt lời, cậu liền đưa hộp gấm qua cửa sổ xe cho Kiều Dư.
Vừa thấy hộp gấm quen thuộc này, Kiều Dư lập tức chấn động, rõ ràng mấy ngày trước, nàng đã lệnh cho Xuân Lan vứt nó đi rồi mà!?
Bây giờ, nó lại xuất hiện trước mặt nàng lần nữa, vậy thì không cần nói, Kiều Dư cũng biết người đã nhặt nó lại là ai!
Lúc này, Nguỵ Thất quay lại, y nhìn Kiều Dư, lắc đầu bẩm báo: “Kẻ đó chạy đi rất nhanh, thuộc hạ vẫn không bắt được.”
Nguỵ Cửu hỏi: “Vương phi, vật đó nên giải quyết như thế nào đây ạ?”
Kiều Dư mở hộp gấm ra…
Quả nhiên trong đó vẫn là cây trâm Hồ Điệp Song Phi.
Nàng định vứt đi, nhưng đúng lúc này, trên đầu đôi bướm của trâm vang lên tiếng ‘lạch cạch’, sau đó rơi xuống mặt đất, trong tay Kiều Dư chỉ còn lại thân trâm.
Bấy giờ, nàng mới phát hiện thân trâm ruột rỗng, bên trong có một cuộn giấy nhỏ màu trắng.
Kiều Dư rút cuộn giấy đó ra, trong đó viết: Buổi trưa hôm nay, giao long ra biển.
Hàm ý chính là chúng định đưa tiểu Hoàng đế rời khỏi Tây Kinh!
Giao long ra biển… Vậy là chúng sẽ đi bằng đường thuỷ.
Nếu muốn rời khỏi Tây Kinh thì khả năng lớn nhất là phải đi qua bến tàu Thành Nam.
Không đầy mười lăm phút nữa là buổi trưa, nếu nàng phái người thông báo cho Hứa Thận và lệnh cho ông điều binh tới bến tàu thì cũng không kịp nữa. Kiều Dư đành phải tạm phái người báo cho Hứa Thận, còn mình thì dẫn người chạy tới bến tàu trước để kéo dài thời gian.
…
Bến tàu quả nhiên có thuyền đậu lại, là một thuyền chở hàng, lúc Kiều Dư đuổi tới nơi, kiện hàng hoá cuối cùng vừa hay được dọn lên thuyền.
Mắt thấy có người đang thu neo, căng buồm để chuẩn bị xuất bến, Kiều Dư vội sai người đi khống chế chiếc thuyền đó lại để điều tra xem trên thuyền có bóng dáng của tiểu Hoàng đế hay không.
Người nàng dẫn theo có hạn, lúc này đa số họ đã lên thuyền kiểm tra, bên cạnh nàng chỉ còn lại hai người.
Kiều Dư đứng bên bờ biển, chờ đợi kết quả.
Đột nhiên, hai hộ vệ bên cạnh nàng kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Kiều Dư nhìn thoáng qua, chợt thấy giữa lưng của họ là một cái phi tiêu bông tuyết cắm vào.
Là Tiêu Như Mặc!
Kiều Dư siết chặt nắm đấm, lập tức cảnh giác lên.
Tiếp theo là một giọng nam vui sướng truyền tới, “Vương phi, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Kiều Dư nhìn qua.
Tiêu Như Mặc mặc y phục màu tím, quạt xếp trong tay nhẹ phe phẩy, dáng vẻ vô cùng thoải mái.
Phía sau gã còn có mấy tên nam nhân cường tráng.
Kiều Dư thấy tình hình không ổn, vội chạy tới chỗ thuyền hàng. Nơi đó có hộ vệ của nàng, khi tới được chỗ họ, chưa chắc nàng sẽ không địch nổi mấy gã cường tráng bên cạnh Tiêu Như Mặc.
Thấy vậy, Tiêu Như Mặc xếp quạt lại, ánh mắt lạnh đi. Gã bước nhanh tới trước mặt Kiều Dư, chẳng mấy chốc đã khống chế được nàng. Mấy tên sau lưng Tiêu Như Mặc cũng đuổi tới, lấy dây thừng ra trói nàng lại.
“Ngươi dám bắt cóc bổn Vương phi? Ngươi cho rằng ngươi sẽ thoát được sao?” Kiều Dư dùng hết sức bình sinh để thét về hướng thuyền hàng.
Bấy giờ, hộ vệ mà nàng dẫn theo đã phát hiện có chỗ bất thường.
Tiêu Như Mặc liếc nhìn bên đó một cái, cười hỏi: “Vương phi muốn họ tới cứu mình đúng không? Được thôi, vậy thì Vương phi nhìn rõ một chút, đây chính là lễ vật mà Tiêu mỗ muốn tặng cho người.”
Giọng nói của gã vừa dứt, trời đất bỗng ‘Rầm’ vang, là một tiếng nổ cực mạnh.
Kiều Dư thấy con thuyền cách đó không xa vỡ tan tành, khói bụi xen lẫn thuốc nổ quện cả vào nhau, rất nhiều người bị áp lực hất văng, ngã xuống boong tàu, đồng thời là từng đợt âm thanh kêu rên vang trời.
Nước biển cũng bị nhuộm đỏ…
Sau khi phát nổ, toàn bộ con thuyền đều phừng cháy, ánh lửa nóng rực dâng cao như có thể nuốt hết những người gần đó vào. Tuy ở trên bờ những Kiều Dư vẫn có thể biết được vụ nổ này mạnh tới nhường nào.
Nhìn thế lửa… nàng có thể lường được người ở đó sẽ chết thảm ra sao…
Lửa giận trong lòng phực lên, Kiều Dư trừng mắt nhìn Tiêu Như Mặc, căm hận mắng: “Ngươi khốn nạn!”
Bỗng, có tiếng vó ngựa truyền tới, cả tiếng áo giáp cọ xát vào nhau.
Đã lường trước Kiều Dư sẽ phái binh cứu viện nên Tiêu Như Mặc chỉ híp mắt cười khẽ, “Xem kịch xong rồi, chúng ta nên đi thôi Vương phi à.”
Dứt lời, gã tháo cây trâm trên đầu Kiều Dư rồi nhẹ ném đi.
Cây trâm đó bị con thuyền đang rực lửa chôn vùi.
Kiều Dư trừng mắt, vừa