Biên tập: Thị Mộc
Chờ sau khi nhạc kỹ lui ra, trong phòng nhất thời rơi vào yên tĩnh, không một tiếng động.
Tiêu Như Mặc chờ một lát, thấy nam tử đối diện vẫn nhìn chằm chằm cây trâm Hồ Điệp Song Phi, gã không khỏi cười nhạo, “Không ngờ Trình thiếu chủ lại si tình tới vậy.”
Trình Hi cất cây trâm vào tay áo.
Sau đó, y nhìn Tiêu Như Mặc, ánh mặt lạnh như băng không có bất kỳ độ ấm nào, “Đây là việc riêng của bổn Thiếu chủ, không phiền Tiêu công tử quan tâm.”
Tiêu Như Mặc siết tay thành quyền.
Gã âm thầm ghi lại mối hận này, nếu không phải lúc này Trình Hi là người duy nhất có đủ thế lực để chống lại Nguỵ Đình thì sao gã phải nhịn y chứ?
Sau khi áp chế cơn giận xuống, Tiêu Như Mặc trù trừ gượng cười, “Tiêu mỗ thấy Trình thiếu chủ khổ vì tình nên mới muốn giúp đỡ thiếu chủ mà thôi.”
Trình Hi ngồi thẳng người dậy, bình tĩnh nhìn gã, ánh mắt của y như rực cháy, “Tiêu công tử nói vậy là có ý gì?”
Tiêu Như Mặc mở quạt xếp trong tay ra, nhẹ nhàng phe phẩy, tỏ vẻ cao thâm, “Nếu Trình thiếu chủ đã ái mộ Vương phi như vậy… Tiêu mỗ có một cách để thiếu chủ thuận lợi ôm mỹ nhân về nhà.”
Trình Hi vừa định hỏi, Tiêu Như Mặc liền ngắt lời, “Chuyện này dám phiền thiếu chủ lo lắng, ngài chỉ cần yên lặng chờ tin vui thôi.”
“… Vậy bổn Thiếu chủ chờ tin vui của công tử.” Dứt lời, Trình Hi bưng chén rượu trên bàn lên, kính Tiêu Như Mặc.
Đôi mắt của Tiêu Như Mặc tối đi.
Suy cho cùng, bây giờ gã còn hữu dụng mới được Trình Hi đối xử khách sáo như vậy! Nếu không…
…
Hôm sau.
Trong lúc Kiều Dư đang ăn sáng, bỗng có hạ nhân tới bẩm rằng Hoa Sen có việc cầu kiến.
Kiều Dư vội nói: “Mau mời vào.”
Không bao lâu sau, Hoa Sen chạy tới trước mặt Kiều Dư, bước đi của Hoa Sen có hơi gấp gáp, sắc mặt vô cùng lo lắng.
Nếu chỉ là việc nhỏ sẽ không khiến vị cung nữ Quản sự của Long Chương cung mất bình tĩnh tới nhường này.
Kiều Dư liền hỏi: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì lại khiến ngươi kinh hoảng như vậy?”
Hoa Sen hành lễ với nàng, sau đó run rẩy cất giọng, “Vương phi, không thấy bệ hạ đâu nữa.”
Chiếc đũa trong tay Kiều Dư lập tức rơi xuống đất.
“Chuyện xảy ra khi nào?”
Hoa Sen đáp: “Đêm qua bệ hạ vẫn đúng giờ đi ngủ, nhưng sáng nay nô tỳ lại thấy ngài trễ giờ không dậy. Còn nữa, những cung nhân gác đêm trong lúc bệ hạ ngủ đều bị hôn mê, không gọi dậy được, nô tỳ phát hiện có chỗ nào không đúng nên tới long sàng [1] xem thử, kết quả dưới chăn đệm là gối ôm mà thôi, còn bệ hạ thì không thấy đâu nữa.”
Kiều Dư đứng dậy, đi qua đi lại vài bước, “Có thể là bệ hạ ham chơi, không biết trốn tới chỗ nào rồi. Các ngươi tìm trong cung không thấy sao?”
“Thái giám Tổng quản Tô Thuận đang phái người đi tìm. Nô tỳ sợ đây có thể là chuyện lớn nên mới vội tới đây báo cho Vương phi.”
Bây giờ, Nguỵ Đình không ở Tây Kinh, nếu tiểu Hoàng đế xảy ra chuyện thì thế cục nhất định sẽ không thể khống chế được.
Kiều Dư nói: “Chuẩn bị xe ngựa, bổn Vương phi tiến cung một chuyến.”
Nửa canh giờ sau, Kiều Dư xuất hiện ở Long Chương cung.
Tô Thuận hay tin, lập tức dẫn theo vài tên nội giám tới bái kiến nàng.
Kiều Dư hỏi: “Tô công công có tìm được bệ hạ không?”
Tô Thuận khổ sở đáp: “Hồi Vương phi, lão nô đã lục soát hoàng cung một lần nhưng vẫn không thấy bóng dáng của bệ hạ…”
Kiều Dư liếc mắt quan sát tẩm cung của tiểu Hoàng đế một lát, gần giường có đặt một cái lư hương. Nàng đi tới gần, sau đó mở lư hương ra, hương liệu bên trong đã cháy hết, chỉ còn lại một chút hơi tàn.
Kiều Dư đặt nó gần mũi, nàng chỉ ngửi thấy tàn hương chưa kịp tan hết, chỉ là mùi hương quá mỏng manh, e là đã cháy hết được một thời gian rồi, cho nên nàng không thể ngửi ra cái gì.
Kiều Dư quệt tro trong đó để xem thử, bột phấn cực kỳ mịn, có thể nhìn ra hương liệu đã bị đốt sạch sẽ trước khi nàng tới đây.
Kiều Dư thổi bột vụn trên đầu ngón tay đi, Hoa Sen thấy vậy liền đưa khăn tay cho nàng.
Không chờ Kiều Dư hỏi tới, Hoa Sen đã giải thích, “Bẩm Vương phi, lư hương này đốt hương an thần, gần đây bệ hạ nói mình ngủ không ngon nên đã lệnh cho hạ nhân lấy hương này đốt.”
“Toàn bộ cung nhân gác đêm cho bệ hạ vào tối qua đều hôn mê sao?” Kiều Dư hỏi lại lần nữa.
Hoa Sen gật đầu, “Hồi Vương phi, đúng là vậy.”
Kiều Dư chống cằm suy nghĩ.
Có thể khiến cho toàn bộ cung nhân khác đêm đều hôn mê thì không phải nói cũng có thể khẳng định là hương liệu trong phòng có vấn đề. Mà hương an thần được sử dụng trong tẩm cung là do tiểu Hoàng đế ra lệnh…
Dù việc này không phải tiểu Hoàng đế chủ mưu, nhưng cậu cũng không tránh khỏi có tham dự!
Nghĩ tới việc gần đây tiểu Hoàng đế rất hay qua lại với Tiêu Như Mặc, Kiều Dư không khỏi thất vọng về cậu.
Tiêu Như Mặc là ai chứ? Sao cậu lại có thể tin gã…
Giờ phút này, hẳn là tiểu Hoàng đế đã không còn ở trong cung nữa rồi.
Kiều Dư nghiêm mặt, ra lệnh: “Tô Thuận, đi tra xem sáng nay có những ai ra vào hoàng cung.”
Rất nhanh, Tô Thuận đã xác định được mục tiêu, là một tên nội giám phụ trách việc mua đồ của Ngự Thiện Phòng [2].
Dưới sự thẩm vấn của Tô Thuận, tên nội giám đã khai ra sáng nay, y đã giấu tiểu Hoàng đế trong sọt đồ ăn để xuất cung, mà kẻ tiếp ứng ngoài cung chính là Tiêu Như Mặc.
Tên nội giám chỉ nghĩ rằng Tiêu Như Mặc lén dẫn tiểu Hoàng đế xuất cung đi dạo một chút, Tiêu Như Mặc lại cho tên nội giám thù lao rất lớn, cho nên nội giám mới giúp gã.
“Ngu xuẩn! Đó là bệ hạ!” Kiều Dư nổi trận lôi đình, “Nếu bệ hạ xảy ra cớ sự gì, dù ngươi có tới chín cái đầu cũng không đủ chém! Người đâu, lôi xuống, chờ sau khi tìm được bệ hạ rồi xử tội sau!”
Tô Thuận vội kéo tên nội giám kia xuống.
Sau đó, ông cũng không dằn được sự sốt ruột trong lòng, hỏi: “Vương phi, bây giờ phải làm sao đây ạ?”
Tìm trong cung thì Tô Thuận còn có thể, nhưng bây giờ tiểu Hoàng đế đã xuất cung, một Thái giám Tổng quản như ông chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.
Kiều Dư cất giọng, “Nhanh chóng đóng cửa thành, sau đó mời mấy vị Thượng thư đại nhân, Định Uy Tướng quân Hứa Thận tới đây, còn có Hà Yến tiên sinh nữa, nói là bổn Vương phi có chuyện quan trọng cần bàn bạc với họ.”
Nói về tìm người trong Tây Kinh này thì người đắc lực nhất chính là Thống lĩnh Cẩm Y Vệ Hàn Chiêu. Nhưng lần này đi tuần tra quân doanh, Nguỵ Đình đã mang theo Hàn Chiêu để bảo vệ mình rồi.
Sau khi được nàng ra lệnh, Tô Thuận lập tức phái nội giám dưới trướng mình xuất cung mời người. Động tĩnh này đương nhiên