Nhiếp chính vương lui binh.
Biên tập: Thị Mộc
Đây là chương kín. Các bạn vui lòng truy cập Wordpress nhà Mộc để đọc tiếp. Pass kín chỉ có tại group:
Moties - Đọc giả nhà Mộc
fb.com/groups/hthaongoo/
Vui lòng không chia sẻ mật khẩu. Các bạn tuân thủ nội quy chính là giúp truyện của Mộc tránh khỏi tình trạng bị mang đi nơi khác. ^^
Trích đoạn:
Kiếp trước, vì tên Nguỵ Đình này đoản mệnh chết sớm nên trong lúc xuất binh, Trình Hi chưa từng gặp bất kỳ trở ngại nào. Chỉ mất ba năm, y đã đăng cơ Hoàng đế. Nhưng mà kiếp này, khi giao đấu với Nguỵ Đình, y mới nhận ra thực lực của hắn vô cùng cường hãn.
Trình Hi nhìn chúng tướng sĩ trong lều một cái, sau đó hỏi: "Các vị có đối sách nào đẩy lùi quân địch hay không?"
Đám tướng của y hổ thẹn, không nói câu nào.
Nhất thời, trong lều im bặt như tờ.
Trình Hi vô cùng phiền não. Y đứng dậy, giọng nói không khỏi cao hơn, "Bây giờ chúng ta đã mất Định Châu, mà sau lưng chính là quê hương Vân Châu rồi – nơi có mẹ già, thê tử và con cháu của chúng ta. Vậy mà các ngươi lại không nghĩ ra đối sách đẩy lùi quân địch? Chẳng lẽ các ngươi muốn trơ mắt nhìn họ trở thành tù binh của phản tặc Nguỵ Đình hay sao?"
Có một tướng sĩ cất lời, "Không phải mạt tướng không muốn đẩy lùi quân địch, nhưng mà... quân Nguy quá mức hung hãn, mạt tướng cũng không còn cách nào khác."
"Đúng vậy, Thiếu chủ, mạt tướng cũng chưa từng gặp quân địch nào như thế. Quân Nguỵ quả thật chiến đấu như chẳng màng sống chết vậy..."
Giữa tiếng nản chí của đám người, bất ngờ giọng nói sâu kín của Tiêu Như Mặc vang lên, "Tuy binh sĩ của Nguỵ Đình hung hãn nhưng muốn thắng hắn cũng không phải là chuyện gì