Tiêu Cư Mạo theo Đàm Thời Quan đi dạo gần nửa Giang Lăng thành, sau đó mới trở về Vân Tiêu sơn trang.
Đàm Liệt thấy chỉ có một người một mèo trở về, không khỏi thắc mắc: "Trường Hiên với Tiêu Phàm đâu?"
"Bọn chúng đi chơi với tiểu bằng hữu Chu gia." Đàm Thời Quan ngồi xuống, thuận tay rót cho Tiêu Cư Mạo cốc nước, lại nói tiếp: "Đại ca, ngươi có biết gì về Thái phủ ở thành Nam không?"
Đàm Liệt ngẩn người, hồ nghi nói: "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?" Trong lúc nói, trong mắt hiện lên ý khinh bỉ thấy rõ.
Đàm Thời Quan lắc đầu, "Không có gì, hôm nay ở trên đường nhìn thấy người của Thái phủ, cho nên có hơi hiếu kì, ta nhớ lúc ta rời nhà, Giang Lăng thành vẫn chưa hề có Thái phủ này xuất hiện."
Đàm Liệt hừ lạnh một tiếng, "Chẳng qua là mấy thứ hạ lưu mà thôi, không có gì đáng nói."
Đàm Thời Quan nghe vậy cũng không hỏi nữa, lần này hắn bí mật đến điều tra Thái phủ, cũng không muốn để Vân Tiêu sơn trang bị kéo vào.
"Đại ca, ta về phòng trước."
Đàm Liệt phất phất tay, "Ngươi làm việc của ngươi đi, nếu có gì cần, cứ việc nói với đại ca, không cho phép xằng bậy khiến bản thân bị thương."
Đàm Thời Quan cười cười đáp ứng, sau đó ôm Tiêu Cư Mạo vào thư phòng, lấy bức họa trong tay áo ra ngoài trải lên mặt thư án.
Bên trên bức họa vẽ một con mèo quýt màu sắc lông rất xinh đẹp sinh động, chân trước đang chồm lên nhào về phía một con bướm đang bay, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
Tiêu Cư Mạo nghĩ thầm, Lâm Tĩnh thù vẽ hắn thành tranh cũng không hỏi qua ý của hắn, cũng may là vẽ không tệ.
"Thích không, ta mang theo nó hồi cung nhé?" Đàm Thời Quan thấy mèo bệ hạ nhìn chăm chú, không khỏi nói.
Tiêu Cư Mạo nghe vậy nhẹ gật đầu.
Lúc này Lưu Vệ ở bên ngoài cửa gõ một cái, sau khi được Đàm Thời Quan cho phép mới đẩy cửa bước vào, đi đến trước thư án nói: "Thiếu gia, thuộc hạ đã đi điều tra, Thái Lập bây giờ nghe nói gia tài bạc triệu, phú khả địch quốc, của cải vào túi của hắn đa số đều là do cướp giật chèn ép người ta mà có, ở Giang Lăng thành tiếng tăm cực tệ, mọi người xung quanh đây đều rất bất bình nhưng lại không dám nói gì."
"Tình hình Thái phủ bây giờ thế nào?"
"Thái Lập thê thiếp thành đàn, nhưng nghe nói năm nay đã qua bốn mươi rồi vẫn chưa có một mụn con nào, ngay cả con gái cũng không có, nhiều tiểu thiếp đều do hắn trắng trợn bắt đem vào trong phủ, hình như ngay cả chính thê cũng lai lịch không rõ."
Tiêu Cư Mạo: "..." Không có con cái, này rõ ràng là báo ứng còn gì?
"Ta bảo ngươi tra về vị Tịnh phu nhân kia thì sao?"
Lưu Vệ gật đầu, mặt lộ ý mừng, "Tịnh phu nhân này chính là tỷ tỷ ruột của Đới Vinh, Đới Nhu."
Đới Vinh lúc ở chùa Bạch Long lo lắng tỷ của mình sẽ bị dày vò đến chết, thực không ngờ Đới Nhu không những không chết, còn từ trong khốn cảnh đi lên, phỏng chừng ở Thái phủ địa vị không thấp.
Nàng là do bị phú quý mê hoặc, hay là còn nguyên nhân nào khác nữa?
"Đới Nhu này, đi tra cẩn thận lại một lần nữa đi."
"Vâng." Lưu Vệ lĩnh mệnh lui ra.
Sau khi ăn trưa xong, Tiêu Cư Mạo ngủ một giấc, lúc tỉnh lại nhìn thấy Đàm Thời Quan đang thay y phục, thế là nhảy đến trước mặt hắn, dò xét từ trên xuống dưới, mặc thành thế này là muốn đi đâu?
Đàm Thời Quan vươn tay vuốt vuốt lại mớ lông xù lên lúc hắn nằm ngủ, "Lưu Vệ đã nghe ngóng được chút tin tức, Đới Nhu thường đến Thiên Hương lâu nghe sách, chúng ta cũng không ngại đến đó giao lưu với nàng một chút."
Tiêu Cư Mạo gật gật đầu, muốn tra rõ tên Thái Lập kia, Đới Nhu có thể là điểm mấu chốt để đột phá, cũng không biết nàng còn nhớ đệ đệ đang lưu lạc bên ngoài của mình, còn nhớ được bản thân bị đám người này hại đến cửa nát nhà tan hay không.
Thiên Hương lâu xây bên cạnh Lâm Giang, là quán rượu khí phái nhất ở Giang Lăng thành, khách đến uống rượu ở đây không phú thì cũng quý.
Bên ngoài quán rượu trang hoàng rất đẹp, bên trong cũng tráng lệ không kém.
Nhìn khách nhân tới lui, Tiêu Cư Mạo có chút bất ngờ, này là mỗi ngày kiếm ngàn vàng.
Nghĩ đến quốc khố chỉ có chút tiền nhỏ, không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Hỏa kế trong quán đã sớm luyện thành một đôi tuệ nhãn, nhìn một phát liền biết rõ người này có tiền hay không.
Đàm Thời Quan vừa đi đến trước cửa, đã lập tức có người chạy đến niềm nở thăm hỏi, sau đó hỏa kế kia đưa tay ý mời Đàm Thời Quan đi lên lầu.
"Khách quan nếu cần gì cứ việc dặn dò."
Đàm Thời Quan vừa đi vừa nói: "Lầu ba, mang lên một ấm trà là được."
Lầu ba chuyên là nơi để nghe kể chuyện, trước khi bước vào đều phải bỏ ra năm lượng bạc, không bao gồm phí ăn uống.
Đàm Thời Quan trực tiếp đưa cho hỏa kế mười lượng bạc, hỏa kế lập tức mặt mày hớn hở, đưa hai người bọn họ lên lầu ba, sau đó mới quay xuống đi pha trà.
Lầu ba rộng rãi đầy đủ ánh sáng, bên trong đã có rất nhiều phu nhân ăn mặc xinh đẹp yên lặng ngồi nghe sách, cửa sổ hai bên mở rộng, gió mát từ ngoài sông thổi vào, xoay vòng trên mấy nén hương, hương thơm lan tỏa khắp nơi, vừa khoan thai vừa thanh tĩnh.
Trên mặt sông ngoài xa, chợt có thuyền hoa lững lờ trôi qua, mơ hồ nghe thấy tiếng đàn sáo vang lên, giọng hát thiếu nữ trong trẻo vang khắp cả dòng sông, nhìn thấy cô nương yêu kiều đang say mê uyển chuyển múa theo điệu nhạc trên mạn thuyền.
Tiêu Cư Mạo rũ mắt xuống, nếu đem đi so sánh, hắn lên được vị trí Hoàng thượng này thực sự quá cực khổ rồi.
Trong sảnh chính nam nữ phân chia thành hai bên khác nhau, ở giữa chắn một bức bình phong, người kể chuyện hễ nói đến điểm nào đặc sắc, liền nghe thấy một bên bình phong của quý phụ nhân kia kinh hô lên một tiếng, Đàm Thời Quan tùy ý tìm một cái ghế trống bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, Tiêu Cư Mạo cuộn người lại nằm trên đùi hắn.
Một lát sau, người kể chuyện xuống dưới nghỉ ngơi, trong sảnh chính liền vang lên tiếng bàn luận xôn xao, một đám khách nam phần lớn đều bàn về chuyện kể lúc nãy, còn nhóm khách nữ thì thì bàn tán về chuyện trong nhà mình.
Tiêu Cư Mạo duỗi móng vuốt, đầu tiên chỉ chỉ mình, sau lại chỉ chỉ tấm bình phong đối diện, mở to mắt nhìn Đàm Thời Quan..
Đàm Thời Quan nghiêm túc lắc đầu.
Tiêu Cư Mạo gấp gần chết, nếu như hắn có thể đi theo Đới Nhu đến Thái phủ, nói không chừng có thể tìm ra được bí mật gì đó, dù sao cũng chẳng có ai lại đi phòng vệ một con mèo.
Đàm Thời Quan hiểu rõ ý của hắn, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy chuyện này rất nguy hiểm.
Thái Lập xưa nay làm không biết bao chuyện thương thiên hại lí, vẫn có thể sống tiêu dao khoái hoạt đến nay, thế lực trong tay hắn nhất định không thể khinh thường, ngoại trừ không qua nổi phủ Thái quốc công ở kinh thành, trên giang hồ nhất định cũng có không ít vây cánh.
Không thiếu có kẻ nghi thần nghi quỷ, có khi ngay cả mèo cũng sẽ không bỏ qua.
Tiêu Cư Mạo vỗ vỗ tay của hắn, trợn mắt nhìn, cơ hội tốt như vậy không thể bỏ qua, sớm hiểu rõ được chuyện của Thái Lập, sớm ngày an tâm.
Đàm Thời Quan túm lấy móng của hắn, không cho đi.
Tiêu Cư Mạo nhìn thẳng hắn, ngươi nếu không làm gì, vậy đến Thiên Hương lâu làm chi? Đến để nghe kể chuyện hả?
Đàm Thời Quan bảo hắn cứ an tâm đợi thêm một lúc.
Đang trong lúc tiên sinh kể chuyện nghỉ ngơi, đám tiểu nhị sẽ châm nước thêm cho khách, cũng sẽ đưa lên vài món ăn ngon miệng.
Đàm Thời Quan cầm một khối điểm tâm đưa đến trước miệng Tiêu Cư Mạo, Tiêu Cư Mạo quay đầu không thèm để ý hắn.
Bình phong đối diện, thị nữ trong Thiên Hương lâu thay phu nhân thiên kim tiểu thư dâng trà lên, Đới Nhu dựa cửa sổ mà ngồi, gương mặt tinh xảo nhìn về hướng mặt sông, rơi vào trên một chiếc thuyền hoa náo nhiệt, bờ môi đỏ thắm khẽ mím lại.
"Phu nhân, trà của người." Thanh âm trong trẻo khẽ vang lên bên tai khiến nàng bừng tỉnh, Đới Nhu quay đầu lại, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt, "Để xuống đó đi."
Thị nữ bộ dạng phục tùng đem bát trà đặt lên bàn, sau đó thoáng xê dịch dưới đáy tách trà, ngay vị trí tách trà cùng với đĩa đặt bên dưới rõ ràng có một tấm giấy nhỏ.
Nàng sau đó đặt tách trà về lại vị trí cũ, cúi đầu lui xuống.
Đới Nhu sắc mặt không hề thay đổi, vươn tay nâng trà lên khoan thai uống một ngụm, lúc đặt tách trà xuống bàn lần nữa, trong lòng bàn tay của nàng đã xuất hiện một tờ giấy, phía trên chỉ có hai chữ —— Đới Vinh.
Sắc mặt nàng lập tức thay đổi, cả người run lên nhè nhẹ, Đới Nhu nhanh chóng giấu tờ giấy lại bên trong tay áo, sau đó phất tay làm vỡ tách trà, nhíu mày tức giận nói: "Ai pha trà, sao lại nóng như vậy!"
Thiên Hương lâu phục vụ tuyệt đối tận tình, vừa nghe thấy khách nhân không vui, lập tức có quản sự đi tới, một mặt tươi cười niềm nở, "Phu nhân, có chuyện gì không hài lòng?" Nhìn thấy mảnh vỡ của tách trà trên đất cũng không gấp gáp.
"Trà quá nóng." Đới Nhu cả người lạnh lùng, mi tâm ẩn ẩn vẻ tức giận kìm nén.
"Xin phu nhân bớt giận, tiểu nhân lập tức thay cho phu nhân tách trà khác, tiên sinh kể chuyện sắp bắt đầu rồi, phu nhân tuyệt đối đừng bỏ qua đoạn đặc sắc phía trước nha."
Đới Nhu nghe xong, đột nhiên đứng dậy, "Không có hứng thú, ngươi gọi thị nữ kia đến đây."
Quản sự vội vàng dẫn nàng ra khỏi phòng, tiến vào một nhã gian không người khác, cũng nhanh chóng gọi thị nữ dâng trà ban nãy lên, để cho nàng nhận tội với Đới Nhu.
Rất nhanh, thị nữ kia bị dẫn vào,