Giang Lăng thành hôm nay rất náo nhiệt, ngoài cửa Chu gia tân khách nối liền không dứt.
Chu gia trên giang hồ xem như có chút danh vọng, xét về kiếm thuật tuyệt đối xếp vào thứ hạng đầu.
Đại thọ sáu mươi tuổi của Chu lão gia phát thiệp mời rộng rãi khắp nơi, hôm nay người đến dự phần lớn đều là hào kiệt trong giang hồ, mà Vân Tiêu sơn trang trước nay có quan hệ rất tốt với Chu gia, đương nhiên cũng phải đến để chúc mừng.
Đàm Liệt mang theo ái thê Cận Lam, nghĩa tử Quý Trường Hiên, còn có nhị đệ ở bên ngoài lâu ngày vừa mới trở về Đàm Thời Quan cùng nhau đến chúc thọ.
Trường hợp này, Tiêu Cư Mạo đương nhiên không thể cùng đi theo, chỉ có thể ngậm ngùi ở chờ trong Vân Tiêu sơn trang cùng với Tiêu Phàm mắt lớn trừng mắt nhỏ cho đỡ nhàm chán.
Tiêu Phàm lúc còn ở kinh thành có học được chút võ công, đang ở trong sân chuyên tâm rèn luyện.
Tiêu Cư Mạo miễn cưỡng nằm sấp trên ghế nệm êm, khép hờ mắt bồi hắn.
Đàm Thời Quan đi rồi không biết khi nào mới trở về, trước đó Đàm Liệt có ý muốn Đàm Thời Quan gặp mặt tiểu thư Chu gia, nghe nói Chu Xảo Xảo kia tướng mạo xuất chúng, kiều diễm xinh đẹp, trước đây vẫn luôn ở Nam Hoa phái học võ nghệ, gần đây mới trở về, cũng chính vì muốn kịp chúc thọ cho Chu lão gia tử.
Chu lão gia tử cũng đang muốn mượn thọ yến hôm nay giới thiệu Chu Xảo Xảo cho đông đảo võ lâm hào kiệt biết.
Nữ nhi lớn rồi, đương nhiên phải tìm cơ hội kiếm mối hôn sự tốt gả ra ngoài, cho nên có ý để nàng xuất hiện trong thọ yến, tự mình chọn lựa, nếu gặp được ý trung nhân thì không còn gì tốt bằng.
Tiêu Cư Mạo nghĩ đến khuôn mặt của Đàm Thời Quan, lập tức cảm thấy có nguy cơ, hắn tự nhận bản thân mình có ánh mắt rất cao vậy mà còn để ý tới Đàm Thời Quan, huống chi người khác?
Tiêu Phàm luyện trong chốc lát, miệng đắng lưỡi khô, chạy tới uống ngụm trà thanh cổ họng, chợt nhìn thấy Tiêu Cư Mạo cuộn người nằm đỏ, mặt ủ mày chau.
Hắn có hơi đau lòng, bèn chạy đến trong gian phòng mình ôm Tuyết Cầu tới, "Miêu Miêu, Tuyết Cầu, các ngươi cùng chơi với nhau đi."
Hắn thực ra cũng có chút buồn, hôm qua cùng Trường Hiên ca Hoành Nghiệp ca chơi rất vui, Chu Hoành Nghiệp còn hào phóng mua rất nhiều thức ăn lẫn đồ chơi đưa cho hắn.
Lần đầu tiên được cùng bằng hữu đồng lứa chơi đùa cảm giác rất khó quên, chỉ có điều hôm nay hắn lại tiếp tục phải ở một mình.
Tiểu Tuyết Cầu bị Tiêu Phàm đặt ngay bên cạnh Tiêu Cư Mạo, há miệng nhỏ nhẹ kêu một tiếng, sau đó bắt đầu leo lên bụng Tiêu Cư Mạo, Tiêu Cư Mạo duỗi chân đẩy mèo nhỏ ra, bụng của Trẫm là nơi ngươi muốn giẫm liền giẫm?
Tiểu Tuyết Cầu bị đẩy không từ bỏ, lần nữa muốn leo lên người hắn, Tiêu Cư Mạo không kiên nhẫn đẩy nhiều lần, cuối cùng bất lực buông bỏ, Tuyết Cầu không bị cản trở thành công bò lên được trên người Tiêu Cư Mạo tự chơi một mình, còn Tiêu Cư Mạo vẫn tiếp tục khép hờ mắt, cả người ỉu xìu trông thấy.
Mãi cho đến lúc dùng cơm trưa, người hầu trong Vân Tiêu sơn trang dựa theo dặn dò của chủ nhân trước đó bày thức ăn ra bàn cho Tiêu Phàm, mang thêm hai phần thức ăn khác dành riêng cho Tiêu Cư Mạo lẫn Tuyết Cầu.
Tiêu Cư Mạo chỉ liếc nhìn một cái, không hứng thú muốn ăn nữa.
Ngược lại Tuyết Cầu vừa ngửi được mùi đã vui sướng từ trên lưng mèo bệ hạ leo xuống, đi đến bên cạnh bát thức ăn cúi đầu ăn ngon lành.
Tiêu Phàm nhìn Tiêu Cư Mạo, hắn vẫn luôn muốn đút cho Miêu Miêu ăn, chỉ là trước đây Nhị thúc không muốn để việc này cho ai làm, cho nên vẫn không có cơ hội.
Hôm nay đúng lúc Nhị thúc không ở đây, Miêu Miêu đương nhiên là phải do hắn đút ăn rồi!
Hắn vươn tay cẩn thận ôm Tiêu Cư Mạo đặt lên chân mình, Tiêu Cư Mạo bị đổi chỗ ngồi như thế cũng không nhúc nhích.
Tiêu Phàm múc một muỗng canh cá yêu thích của Tiêu Cư Mạo đưa tới bên miệng hắn, Tiêu Cư Mạo lúc này mới lười biếng há miệng, liếm liếm mấy cái, không có khẩu vị gì, nghiêng đầu tránh đi.
"Miêu Miêu, sao ngươi không ăn?"
Tiêu Cư Mạo lại nằm xuống, tất cả mọi người đều nói trẫm mập, cho nên trẫm đang muốn giảm cân.
Tiêu Phàm nhíu mày, nhìn Tuyết Cầu ở một bên ăn đến là vui vẻ, liền vuốt vuốt lông cho Tiêu Cư Mạo, "Miêu Miêu, nhịn ăn sẽ đói bụng đó, đói bụng sẽ rất khó chịu, hay là ngươi ăn thêm chút nha."
Tiêu Cư Mạo nghe ra được lo lắng của hắn, ngẩng đầu nhìn Tiêu Phàm một cái, há miệng ăn.
Đàm Thời Quan cũng không biết khi nào mới về, Tiêu Phàm muốn cho hắn ăn thì cứ ăn đi thôi.
Chẳng qua chưa được mấy ngụm đã nuốt không trôi nữa, từ trên đùi Tiêu Phàm nhảy xuống, lần nữa quay lại trên nệm mỏi mệt nằm xuống.
Bọn họ nói dùng cơm trưa ở Chu gia xong sau đó sẽ trở về, chi bằng cứ ngủ trước một giấc, nói không chừng lúc tỉnh lại đã có thể gặp được Đàm Thời Quan.
Mèo bệ hạ nghĩ tới chuyện tốt đẹp như thế, nhưng mà khổ nỗi ngủ hẳn hai canh giờ, đến khi tỉnh lại, vẫn chỉ thấy Tiêu Phàm ở cạnh đang luyện chữ, những người khác còn chưa thấy đâu.
Có điều không đúng.
Buổi sáng trước khi Đàm Thời Quan đi có nói với hắn dùng cơm xong sẽ lập tức quay về, không có khả năng lề mề đến tận bây giờ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?
Đang nghĩ ngợi, ngoài viện chợt nghe ồn ào, Tiêu Cư Mạo nhanh nhẹn nhảy xuống, chạy vội ra ngoài, Tiêu Phàm cũng ném bút chạy theo sau.
Còn chưa chạy đến nơi, liền nhìn thấy Quý Trường Hiên cả mặt lo lắng đang chạy về hướng này, trong miệng còn kêu lớn "Chu đại phu", Tiêu Cư Mạo giật thót, có người bị thương?
Hắn vội vàng chạy ra ngoài viện, đi tham dự đại thọ cũng có thể bị thương?
Đàm Thời Quan đỡ Đàm Liệt ngồi xuống ghế, liền nhìn thấy Tiêu Cư Mạo từ sau hậu viện cấp tốc xông tới, nhoáng cái tới trước mặt hắn, quan sát một lượt từ trên xuống dưới, thấy trên y phục Đàm Thời Quan có vết máu, trong mắt lập tức lộ ra vẻ lo lắng sốt ruột.
"Ta không sao, là đại ca bị thương, một lát sẽ kể cho ngươi nghe."
Tiêu Cư Mạo lúc này mới yên lòng lại, không khỏi nhìn vết thương trên đùi Đàm Liệt, nhìn qua giống vết đao rạch trúng.
Đàm Liệt vốn dĩ tham dự thọ yến, cũng không phải đi đánh nhau, huống chi bản thân người này võ công cao cường, người nào có thể đả thương được hắn?
Tiêu Phàm vào phòng, nhìn thấy vết máu trên người bọn họ, không khỏi ngẩn người.
Cận Lam đứng ở một bên cầm chặt tay Đàm Liệt, vừa nhìn thấy Tiêu Phàm, lo hắn nhỏ tuổi bị dọa sợ, nhẹ giọng nói: "Tiểu Phàm, con về phòng trước đi."
Tiêu Phàm khẽ gật đầu, quay người lại trở về phòng.
Hắn dường như chuyện gì cũng không làm được, rất vô dụng.
Nhớ trước đây lúc mẹ nuôi bệnh nặng, hắn cũng không biết phải làm sao.
Bây giờ người thân bên cạnh hắn bị thương, hắn cũng không giúp gì được, vẫn luôn là một vật cản đường vướng víu.
Lúc Quý Trường Hiên dẫn theo Chu Thạc đến, không cẩn thận ở ngay khúc quanh đụng phải Tiêu Phàm, nhưng trong lòng mải nghĩ đến nghĩa phụ, cũng không kịp nói câu nào đã chạy đi mất.
Tiêu Phàm siết chặt tay trong tay áo, đến khi nào hắn mới có thể giúp đỡ cho những người xung quanh đây?
Tiêu Phàm trở về gian phòng mình, nhìn thư tịch trên bàn cùng với nét chữ xiêu vẹo xấu không dám nhìn thẳng, trong lòng âm thầm quyết định, nhất định phải chăm chỉ đọc sách, chăm chỉ luyện võ, sau này trở thành một người có ích.
Mặt khác Chu Thạc giúp Đàm Liệt băng bó vết thương xong, dặn dò thêm một số điều cần lưu ý, mới hỏi: "Mấy người không phải đến Chu gia dự thọ yến à? Sao lại cả người máu me trở về đây?"
Đàm Liệt cả mặt tràn đầy tức giận, vỗ mạnh xuống bàn mắng, "Hỗn trướng!"
Chu Thạc nhìn thấy Đàm Liệt đang tức giận, vì vậy đổi hướng nhìn sang Đàm Thời Quan.
"Thái Lập hôm nay không mời mà tới, cũng mang theo một phần thọ lễ, nói đó là sính lễ muốn hỏi cưới Chu Xảo Xảo vào phủ." Cận Lam cũng thực sự rất tức giận.
Tiêu Cư Mạo: "..." Tên này quả thực rất bỉ ổi.
Từ trong ra ngoài không chỗ nào sạch sẽ.
"Chu lão gia tử đương nhiên tức giận không kiềm chế được, Thái Lập miệng nói đưa sính lễ muốn rước người, nhưng chưa cho phép đã động thủ muốn cướp người, cho nên bọn ta cùng với đám người hắn mang tới xảy ra xung đột."
Chu Thạc cau mày, "Theo lý thuyết mà nói, người có thể đả thương được trang chủ đâu có mấy ai, đây là làm sao?"
Đàm Thời Quan cẩn thận nhớ lại cảnh tượng lúc đó, mở miệng nói: "Người hắn mang tới rất kì lạ, dường như không sợ đao kiếm."
"Tử sĩ?"
"Cũng không giống lắm," Đàm Liệt lắc đầu, ánh mắt trầm xuống, "Có mấy người bộ dạng trông rất ôn hòa, có thể là người của môn phái nào đó, nhưng nhất thời không nhớ rõ."
"Vậy bây giờ ở Chu gia như thế nào?" Chu Thạc hỏi đúng vấn đề Tiêu Cư Mạo đang thắc mắc.
"Hôm nay đến chúc thọ phần lớn là môn phái có quan hệ tốt với Chu phủ, mọi người đồng loạt chống cự, Thái Lập thấy không đấu lại, nên dẫn người rời đi." Cận Lam tuy kể lại rất nhẹ nhàng, nhưng lúc đó nhất định vô cùng hung hiểm.
Tiêu Cư Mạo mở to mắt, ngửa đầu nhìn Đàm Thời Quan.
Đàm Thời Quan cúi người ôm hắn vào trong ngực, vuốt thuận lông cho mèo bệ hạ, nói với Đàm Liệt cùng Cận Lam, "Đại ca, đại tẩu, hai người nghỉ ngơi sớm, ta về phòng trước."
Hai người gật đầu, ngữ điệu Đàm Liệt trầm xuống: "Thời Quan, ngươi cũng cẩn thận chút, Thái Lập có thể ở Giang Lăng thành hoành hành ngang ngược nhiều năm như vậy, thậm chí bản thân bọn ta cũng bất lực thay, ngươi chớ xem thường hắn."
Đàm Thời Quan "Ừ" một tiếng, "Đệ hiểu." Sau đó quay sang nói với Chu Thạc, "Ngươi cũng theo ta đến phòng, có vài việc muốn hỏi ngươi."
Chu Thạc theo hắn đi vào viện, sau khi ngồi xuống chợt nghe Đàm Thời Quan nói: "Ngươi còn nhớ trận chiến với Địch quốc bốn năm trước ở Đồng Sơn Quan?"
Chu Thạc sững sờ, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Ý ngươi là, mấy võ lâm cao thủ kì quái hôm nay giống với đám binh lính nổi điên trong trận chiến với Địch quốc bốn năm trước?"
Ngón tay Đàm Thời Quan theo tiết tấu chậm rãi gõ xuống bàn, "Không sai, nhưng so với đám binh lính kia thì không điên bằng, cũng còn chút lý trí."
Tiêu Cư Mạo nghi hoặc, Đồng Sơn Quan có chuyện gì xảy ra? Tại sao hắn không biết? Bốn năm trước hắn đã lên ngôi rồi kia mà.
Chu Thạc cau mày, "Hôm nay những người kia có ai bị thương không? Ta muốn tận mắt nhìn vết thương."
"Có, còn bắt được một tên, nhưng mà chuyện này để ngày mai hẵng đi." Đàm thời Quan nắm đệm thịt của Tiêu Cư Mạo xoa xoa, "E rằng, việc này có liên quan đến Địch quốc."
Địch quốc, Tiêu Cư Mạo cụp mắt trầm tư, trước đó lúc hắn hôn mê có nghe nói Địch quốc ở biên cảnh đang rục rịch muốn hành động, sau khi hắn tỉnh lại không lâu, biên cảnh đột nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Dạo trước Vu Hành ở kinh thành muốn gặp một người, còn phải nhờ An Vương làm trung gian dẫn ra gặp mặt, âm mưu muốn dâng Tang Nhu công chúa lên làm lễ vật, khiến Tang Nhu không thể không ra tay với Vu Hành.
Như vậy nói ra, Vu Hành thân là hoàng tử nước Ô Phượng, ở Tiêu quốc có thể muốn gặp ai được? Và hắn có được ích lợi gì trong chuyện này, nói trắng ra, là đối phương sẽ cho hắn những lợi ích gì?
Liên hệ đến chuyện Thái Lập ham mê nữ sắc, Thái Quốc Công phủ ở kinh thành địa vị cao, hắn đột nhiên có một suy đoán, người Vu Hành muốn gặp ngày đó có liên quan tới Thái phủ? Bây giờ thêm chuyện Đàm Thời Quan phát hiện Thái Lập với Địch quốc có dính líu với nhau.
Tóm lại, Vu Hành, An Vương, Thái Quốc Công phủ, Thái Lập, Địch quốc, giữa những người này nhất định có một sợi dây liên kết đặc biệt.
Thực lực hiện nay của nước Ô Phượng căn bản không đáng chú ý, tựa như việc Tang Nhu ngỏ ý muốn hợp tác với Đàm Thời Quan để được lợi ích và được che chở, Vu Hành phỏng chừng cũng muốn thông qua quan hệ giữa Thái Lập và Địch quốc từ trước để đạt được quyền lực và tiền tài ở nước Ô Phượng? Hắn đương nhiên không thể nào trực tiếp