Giang Lăng thành ngày đại thọ Chu lão gia tử, xôn xao không dứt.
Thế lực bên trong Giang Lăng thành, Thái phủ ở thành Nam, cùng Chu phủ và Vân Tiêu sơn trang ở thành Bắc xưa nay nước sông không phạm nước giếng, thật không nghĩ tới Thái lập đột nhiên hành động như vậy, đây là đang muốn phá vỡ thế cân bằng ở Giang Lăng thành sau đó độc tài chiếm quyền?
Nói đến chuyện này, nhiều năm kinh doanh như vậy, Thái Lập sớm đã bỏ túi cơ hồ một nửa sản nghiệm của Giang Lăng thành, nếu không phải thành Bắc có Chu gia cùng với Vân Tiêu sơn trang tọa trấn, chỉ sợ Giang Lăng thành sớm đã bị Thái phủ khống chế.
Vốn cho rằng Thái Lập sẽ cố kỵ hai nhà này, sẽ không vươn chân đến đây làm loạn, không ngờ hắn cuối cùng cũng bắt đầu động thủ.
May mắn, từ hôm thọ yến Chu phủ qua đi, Thái Lập đột nhiên an tĩnh mấy ngày, cũng không có việc gì xấu xảy ra.
Vân Tiêu sơn trang.
Tiêu Phàm sáng sớm dậy theo Quý Trường Hiên luyện kiếm, đợi sau khi ăn sáng xong thì dự định sang thư phòng luyện chữ, chỉ thấy Chu Hoành Nghiệp mặc một thân y phục xanh lam lịch ịch chạy tới, mặt bánh bao phồng lên.
"Quý Trường Hiên, ngươi hôm nay có rảnh không?" Dáng dấp Chu Hoành Nghiệp rất mượt mà bóng mẩy, y phục màu xanh lam đẹp thì có đẹp, nhưng mặc lên người hắn thì không đẹp như vậy nữa.
Quý Trường Hiên chỉ nhìn chăm chú bảo kiếm yêu quý của hắn, lát sau mới liếc qua: "Không rảnh, ta đang muốn luyện võ."
"Vậy là hôm nay không thể đi? Ta chán không chịu nổi nữa rồi." Chu Hoành Nghiệp mắt tròn mắt dẹt nhìn hắn, nản nỉ ỉ ôi.
Quý Trường Hiên lắc đầu, kiên định nói: "Nếu như nghĩa phụ biết ta lười biếng, nhất định sẽ rất thảm.
Ta nói ngươi nghe, ngươi cũng không thể mỗi ngày chạy long nhong ngoài đường mà không làm gì thế chứ? Rõ ràng là trưởng tôn trong nhà, về sau gánh nặng gia tộc đều đặt trên người ngươi."
Chu Hoành Nghiệp trầm mặc, đợi Quý Trường Hiên tra kiếm vào vỏ, mới nói: "Ngươi cũng biết ta từ nhỏ không có tư chất luyện võ, mẹ ta không ở đây, cha cũng mặc kệ ta, gia gia cũng không quan tâm ta, ta còn luyện võ để làm gì?"
"Nhưng ngươi cũng không thể vì chuyện này mà từ bỏ?" Quý Trường Hiên vươn tay vỗ vỗ bả bai hắn, "Luyện võ không được, thì có thể học văn."
Chu Hoành Nghiệp vung tay hắn ra, cả mặt đều không vui, "Ngươi muốn luyện võ thì luyện nhanh đi, nếu như đến muộn phỏng chừng nghĩa phụ của ngươi sẽ mắng, ta đi chơi với Tiểu Phàm thích hơn."
Quý Trường Hiên trước khi đi còn cố ý dặn dò: "Ngươi cũng không nên dạy hư Tiểu Phàm đâu đấy."
Chu Hoành Nghiệp nghe vậy đột nhiên cũng có chút bực bội, "Quý Trường Hiên! Ta trong mắt các người là một tên xấu xa thối nát như vậy sao!"
Quý Trường Hiên cho là hắn thuận miệng đùa linh tinh, liền phất phất tay, cầm kiếm rời đi.
Chu Hoành Nghiệp tức giận không có chỗ xả, nhìn Tiêu Phàm đang yên tĩnh một bên, bắt gặp ánh mắt trong veo của đứa nhỏ, hoàn toàn không có ý tứ rèn sắc không thành thép giống như những người khác lúc nhìn hắn, trong lòng thoáng được an ủi, liền vươn tay nắm bả vai gầy yếu của Tiêu Phàm, "Quý Trường Hiên đi rồi, vậy hai ta cùng đi chơi đi."
Tiêu Phàm cẩn thận mà liếc nhìn sắc mặt của hắn, nói: "Ta còn phải đọc sách viết chữ."
Chu Hoành Nghiệp bĩu môi, cuối cùng thở dài một tiếng, "Thôi, ngươi đọc sách thì đọc đi, ta ở bên cạnh bồi ngươi vậy." Chẳng qua là chính bản thân hắn muốn tìm người bồi cùng mà thôi.
Tiêu Phàm gật đầu, dẫn theo Chu Hoành Nghiệp về phòng của mình, Chu Hoành Nghiệp trái phải nhìn khắp nơi, sau đó ngồi xuống, nhìn thấy tập sách và giấy trên thứ án, bỗng nhiên kinh ngạc nói: "Ngươi thế mà còn học quyển này sao? Ta khi sáu tuổi đã học rồi, năm nay ngươi đã chín tuổi rồi đúng không?"
Tiêu Phàm có hơi ngượng ngùng, "Trước kia không ai dạy ta, gần đây mới bắt đầu học, Hoành Nghiệp ca đừng chê cười."
Chu Hoành Nghiệp vốn còn đang buồn bã lập tức nở nu cười, đưa tay vuốt vuốt đỉnh đầu Tiêu Phàm, "Sao có thể? Tới đây, có cái gì không hiểu ta sẽ dạy cho ngươi!"
Cho tới nay, mặc kệ là luyện võ hay là đọc sách, hắn đều chậm hơi những người đồng lứa, mặc dù mặt ngoài làm như không quan tâm, nhưng trong nội tâm luôn cảm thấy rất khó chịu, bây giờ nhìn thấy người còn tệ hơn cả hắn là Tiêu Phàm, tuy nói vui vẻ trong tình huống này rất không phúc hậu, nhưng hắn vẫn không ngăn được mình cao hứng, sau đó nhìn Tiêu Phàm càng thấy thuận mắt hơn rất nhiều.
"Ai, không đúng, câu này phải đọc như này, ngươi đọc sai rồi."
"Đợi đã, câu này không phải hiểu như vậy, ta nói cho ngươi..."
"Chữ ngươi khó coi quá, ngay cả ta cũng không bằng nữa."
"Cầm bút là phải cầm thế này này, ai ai, không đúng không đúng, ta cầm cho ngươi xem."
Tay trắng nõn béo mập nắm lấy tay Tiêu Phàm gầy yếu, dẫn dắt đối phương viết xuống hai chữ trên giấy, mặc dù chữ viết không được tính là quá xuất sắc, nhưng cũng rất ngay hàng thẳng lối, rõ nét.
Tiêu Phàm quay đầu nhìn hắn trong con ngươi tràn đầy sùng bái, "Hoành nghiệp ca thật lợi hại!"
"Chứ sao nữa!" Chu Hoành Nghiệp đắc ý cười một tiếng, buông hắn ra, lại ngồi xuống bên cạnh hắn, "Ngươi tiếp tục viết đi, ta xem."
Tiêu Phàm mặc dù còn nhỏ, nhưng tâm tư thông thấu, vừa viết bên cạnh hỏi hắn: "Hoành Nghiệp ca, hôm nay ngươi không vui có phải không? Là bởi vì chuyện hôm đó sao?"
Chu Hoành Nghiệp tựa lưng vào ghế ngồi, liếc mắt nhìn hắn, "Chăm chỉ viết chữ của ngươi đi, con nít không nên tò mò quá nhiều đâu nha."
Tiêu Phàm "A" một tiếng, xem là thật không hỏi nữa.
Chu Hoành Nghiệp đợi nửa ngày đều không đợi được Tiêu Phàm gặng hỏi lại, thế là khó chịu tự hô một tiếng.
"Ngươi thực sự không muốn biết ta vì sao không vui?"
Tiêu Phàm ngoan ngoãn hỏi hắn: "Tại sao ca lại không vui?"
Chu Hoành Nghiệp trên mặt hiện lên vẻ cô đơn, "Hôm nay là sinh thần của ta." Nhưng mà không ai nhớ hết.
Ngòi bút Tiêu Phàm dừng lại, trên giấy để lại một vẹt mực đen, hắn nhanh chóng gác bút, quay người chân thành nói: "Có ta nhớ."
Chu Hoành Nghiệp bị thần sắc nghiêm túc trên mặt Tiêu Phàm làm cho bật cười, da của Chu Hoành Nghiệp rất trắng, mặc dù trên mặt có hơi nhiều thịt, nhưng nhìn rất sạch sẽ, không dầu mỡ, ngược lại nhìn rất vui mắt.
Tiêu Phàm thấy hắn cười, trong lòng cũng vui lây theo, "Ta nói thật đó."
"Được rồi, tiểu tử đệ, ở Giang Lăng thành không có bao lâu, ngươi nhớ kĩ thì thế nào đây?" Chu Hoành Nghiệp thực sự không để bụng chuyện này, nhưng trong lòng nghe xong đúng là rất vui.
"Chờ ta có thể tự kiếm tiền, ta sẽ mua quà tặng cho ca, cho người đưa đến Giang Lăng thành." Tiêu Phàm trong lòng âm thầm quyết định, trước đó Hoành Nghiệp ca mua rất nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi cho mình, hắn cũng muốn có qua có lại như vậy mới thỏa đáng.
Chu Hoành Nghiệp nghe vậy bị hắn chọc cười, "Vậy ngươi ráng phải nhớ kĩ sinh thần của ta đó, đã biết sinh thần của ta rồi, vậy còn ngươi?"
Tiêu Phàm "A" một chút, "Ta không có sinh thần..."
Chu Hoành Nghiệp cho là hắn đang nói đùa, "Sao lại không có? Mỗi người đều sẽ có, mau nói, bằng không về sau ta không tặng quà cho ngươi."
"Ta thật sự không có mà." Tiêu Phàm một mặt chắc chắn.
Hắn đúng thực không biết, dưỡng mẫu cũng không nói, sau đó ra ngoài hắn mới biết được có chuyện tổ chức sinh thần giống như thế.
Nụ cười trên môi Chu Hoành Nghiệp dần tắt, hắn bỗng nhiên đứng dậy, vươn tay ôm lấy Tiêu Phàm gầy yếu, vỗ vỗ lưng của hắn, "Hóa ra ngươi còn thảm hơn ta."
Sau khi buông ra, hắn lại nhịn không được hỏi: "Nghĩa phụ của ngươi không nói cho ngươi biết ngày ngươi ra đời?"
Tiêu Phàm nghi hoặc, "Nghĩa phụ?"
"Đúng a, Đàm Nhị thúc không phải là nghĩa phụ của ngươi sao?"
"Không phải, đó là Nhị thúc của ta."
Chu Hoành Nghiệp: "..." Chẳng lẽ Tiêu Phàm là con riêng của Đàm Liệt thúc? Đây không thể nào đâu!
"Ngày trước ta bị giảm lỏng trong một chỗ không thể ra ngoài, mẹ nuôi vì ta cho nên năm ta lên sáu bà ấy cũng qua đời, mới hơn một tháng trước chính Nhị thúc đã cứu ta ra khỏi chỗ đó." Tiêu Phàm lúc kể chuyện này không hề có trạng thái bi thương, giống như đang kể lại câu chuyện của người khác.
Nhưng Chu Hoành nghiệp nghe xong, lập tức bổ não bằng rất nhiều tình tiết, đứa trẻ này chẳng lẽ từ nhỏ đã bị bắt cóc đem bán đi? Sau đó may mắn gặp gỡ Đàm Nhị thúc đang dạo chơi, được cứu ra, mang theo bên người?
Hắn lần nữa ôm lấy Tiêu Phàm, "Ngươi thật đáng thương."
So sánh một chút, hắn đột nhiên cảm thấy mình hạnh phúc hơn rất nhiều.
"Không sao đâu, ca về sau sẽ đối xử với ngươi thật tốt." Hắn ôn hòa vỗ vỗ ót Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm đã lớn như vậy, từ xưa tới nay chưa từng có ai ôm hắn, mẹ nuôi cho dù có tốt cũng không đủ thân cận, cũng giống như Phúc bá trong phủ Nhị thúc, lo lắng có thừa, nhưng thân mật hơn thì không.
Đây là lần thứ nhất được người khác ôm, cảm giác rất ấm áp, thân thể Hoành Nghiệp ca rất mềm, còn rất thơm nữa.
"Được rồi, nếu trước kia ngươi thảm như vậy, ta sẽ không chế giễu ngươi đọc sách ít, viết chữ xấu nữa, ngươi mau luyện chữ đi." Chu Hoành Nghiệp vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt không có bao nhiêu thịt của hắn, thầm nghĩ, thảo nào tiểu tử này gầy như vậy.
Tiêu Phàm lắc đầu, "Đợi chút, hôm nay là sinh thần của ca, ta cũng muốn tặng quà."
Tiêu Phàm nói xong liền chạy ra trước viện kéo xuống mấy nhánh cọ trên cao, ngồi dưới đất bắt đầu bện, đây là ngày đó mẹ nuôi lúc ở trong cung từng dạy cho hắn, bện được rất nhiều hình dạng khác nhau, đa số đều là mấy loài động vật, Tiêu Phàm ngước mắt nhìn Chu Hoành Nghiệp vẻ mặt nghi ngờ, suy nghĩ chốc lát rồi nói: "Hoành Nghiệp ca, ta bện cho ca một con thỏ nhỏ nhé?"
"Ngươi con biết làm cái này? Lợi hại đó, nhưng mà ta không muốn thỏ, ta muốn một con hổ to cơ!"
Tiêu Phàm gật đầu, "Vậy làm hai cái, một con thỏ, một con hổ, hổ cho ca, còn thỏ ta sẽ giữ lại."
"Được!"
Chu Hoành Nghiệp ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn Tiêu Phàm mười ngón tung bay, không bao lâu sau trong lòng bàn tay hắn đã xuất hiện một con hổ nhỏ, đưa đến trước mặt Chu Hoành Nghiệp, Chu Hoành Nghiệp nâng trong tay nhìn sơ qua nói, "Con hổ này nhìn không uy phong lắm."
"Không uy phong nhưng cũng là hổ mà." Tiêu Phàm vừa nói vừa lại bên tiếp ra một con thỏ nhỏ, rất dễ thương.
Chu Hoành Nghiệp còn chưa kịp nhìn kỹ thỏ nhỏ trong lòng bàn tay Tiêu Phàm, liền nghe thấy dồn dập tiếng bước chân đang tiến về phía này, "Thiếu gia! Thiếu gia!"
Là người hầu bên cạnh hắn - Chu Nghiễn.
.
truyện tiên hiệp hay
Chu Hoành Nghiệp tiện tay cất con hổ vào trong áo, đứng dậy, thấy Chu Nghiễn sắc mặt hoảng sợ, hỏi: "Sao thế? Hoảng hốt như vậy."
"Thiếu gia, không xong rồi, trong phủ xảy ra chuyện!"
Chu Nghiễn rươm rướm nước mắt, "Thiếu gia, cô tiểu thư đột nhiên không thấy đâu nữa, lão gia đã dẫn theo mấy vị thiếu gia đến Thái phủ đòi người, hiện tại đang đánh nhau túi bụi trước cửa Thái phủ kìa!"
"Ngươi nói không thấy tiểu cô đâu?" Chu Hoành Nghiệp chạy ra khỏi phủ, "Nhanh dẫn ta đến Thái phủ!"
"Thiếu gia! Thiếu gia!" Chu Nghiễn vội vàng đuổi theo Chu Hoành Nghiệp đã chạy mất dạng.
Tiêu Phàm đứng dậy, nắm chặt con thỏ trong tay, trong mắt có hơi lo lắng, Nhị thúc có việc, đã ra ngoài không có trong sơn trang, hắn muốn giúp cũng không giúp được.
Chu Hoành Nghiệp trên đường phóng như bay, dù sao hắn cũng có luyện võ, tuy không tính là cao thủ nhưng tố chất thân thể rèn luyện nhiều năm hiểu nhiên hơn hẳn người thường, chớp mắt Chu Nghiễn cũng không theo kịp thiếu gia nhà mình.
Chu Hoành Nghiệp dốc hết sức chạy về hướng thành Nam, còn chưa tới Thái phủ đã nhìn thấy Tiểu thúc của hắn, tiểu thúc trên người có vết máu, người dân trên đường nhao nhao tránh né, coi vẻ là có chuyện lớn rồi.
Tiểu thúc vừa nhìn thấy hắn, một phát túm được, "Hoành Nghiệp, ngươi đến rất đúng lúc, ta đang muốn tìm ngươi.
Trước tiên đừng đi qua, tiểu thúc có chuyện quan trọng muốn giao cho ngươi, bây giờ lập tức đến Vân Tiêu sơn trang, không được về nhà, biết chưa?!"
Chu Hoành Nghiệp trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng tiểu thúc hành động như vậy đương nhiên có dụng ý của y, hắn cho dù không giúp được gì thì cũng không thể cản trở.
Cách đó không xa còn thỉnh thoảng truyền đến tiếng đánh nhau, Chu Hoành Nghiệp kiên định "Tiểu thúc, ta đi nhờ Đàm thúc đến cứu viện có được hay không?" Đàm Liệt với Quý Trường Hiên bọn họ đều là người luyện võ, hiện tại gọi đến hỗ trợ biết đâu còn kịp.
Tiểu thúc lắc đầu, "Hoành Nghiệp, không cần làm gì cả, bây giờ đến Vân Tiêu sơn trang đợi yên ở đó.
Nhanh đi!"
Chu Hoành Nghiệp không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể nghe theo lời trưởng bối, chạy về Vân Tiêu sơn trang, vừa chạy đến trước cửa, đã đụng phải Đàm Thời Quan vừa từ bên ngoài về.
"Đàm Nhị thúc!" Chu Hoành Nghiệp cả người