(*Trần ai lạc định: bụi trần đã rơi xuống, ý muốn nói đã đến hồi kết)
Lão phu nhân cảm nhận được từng trận run rẩy từ cơ thể nàng, bà bất giác ngẩng đầu nhìn theo hướng nàng đang sợ hãi nhìn, lúc tầm mắt bà chạm đến thứ gia pháp trong tay Dịch Vĩnh Quần, cảm thấy nó vô cùng chói mắt.
Thù mới chồng lên hận cũ, bà quát lên đầy tức giận, thê lương: "Đủ rồi, ngươi còn cầm cái đó làm gì nữa? Chẳng lẽ tiếp theo còn muốn đánh cả ta?"
"Mẫu.... mẫu thân!" Bởi vì biến cố đến quá bất ngờ, Dịch Vĩnh Quần nhất thời có chút phản ứng không kịp. Hắn cũng thấy được lửa giận của lão phu nhân nhưng vừa rồi gây náo loạn lớn tiếng như vậy, với lại còn đang ở trước mặt thông gia Bình Dương Hầu phu nhân nữa. Nếu hắn cứ như vậy mà đầu hàng, ngày sau lỡ bị Bình Dương Hầu nói ra ngoài, chẳng phải mặt mũi sẽ đi quét rác hết rồi sao?
Thầm cân nhắc như thế, hắn liền thấy gan dạ hơn, giận dữ chỉ vào Dịch Minh Tước mà nói: "Mẫu thân, tên tiểu tử bất hiếu này thật sự đã làm càn quá đáng...."
Tiêu thị cảm thấy đầu đau kịch liệt nhưng lại chẳng thể buông tay mặc kệ, nàng ta bước lên tận lực trấn an lão phu nhân: "Xin mẫu thân bớt giận, Hầu gia hắn cũng chỉ là nhất thời nóng giận mới nói thế thôi. Nếu người vì chuyện này mà liên lụy tới thân thể, vậy chẳng phải sẽ thiệt thòi cho Hầu phủ chúng ta sao?"
Nàng ta không rõ Dịch Minh Nhạc bị làm sao, chỉ thấy được Dịch Vĩnh Quần bị tiểu tử Dịch Minh Tước kia dắt mũi mà còn không tự biết thôi.
"Nếu ta tức chết rồi, chẳng phải các ngươi sẽ càng sảng khoái hơn sao?" Lão phu nhân đang nổi nóng bỗng dưng cười lạnh một tiếng đầy quái dị.
Tiêu thị cứng người, nàng ta còn muốn nói thêm gì nữa thì Tam phu nhân Lý thị đã bước lên đẩy tay nàng ta ra, vuốt vuốt ngực lão phu nhân giúp bà nhuận khí, vô cùng sợ hãi nói: "Mẫu thân, sao người nói vậy được, Hầu phủ chúng ta còn phải trông cậy vào người, chúng ta ai cũng đều hi vọng người được sống lâu trăm tuổi mà!"
Tuy Lý thị xuất thân từ gia đình thương nhân nhưng lại không hề có chút tính khí con buôn đầu đường xó chợ, tính tình nhu nhược đoan trang, rất được lão phu nhân ưa thích.
Thường ngày ở Hầu phủ, mối quan hệ giữa Lý thị và các hạ nhân rất tốt. Còn bản thân Tiêu thị lại là một người có tính tình khéo léo. Vì cái gọi là một núi không thể dung hai hổ nên Tiêu thị sớm đã nhìn không vừa mắt Lý thị, hơn nữa chuyện đó cũng không phải là chuyện bí mật gì.
Bây giờ Lý thị đột nhiên sấn đến, ngoài mặt là vì lo lắng cho cơ thể lão phu nhân nhưng kì thật chính là đang hủy đi bậc thang bước xuống của Tiêu thị.
Lão phu nhân bị lời Lý thị kích động, lại làm khó dễ, lớn tiếng trách mắng Dịch Vĩnh Quần lần nữa: "Hai hài tử này là huyết mạch duy nhất của đại ca ngươi để lại, nếu ngươi đánh bọn họ tới nửa sống nửa chết thì ta biết ăn nói sao với đại ca ngươi trên trời đây? Hả?"
"Mẫu thân, người quá nuông chiều tiểu tử này rồi!" Dịch Vĩnh Quần tức giận tới thấu tận trời xanh, lớn tiếng biện bạch: "Nếu hành vi hôm nay của nó bị truyền đi ra ngoài thì thanh danh đại ca ta cũng trở thành số không, ta làm vậy cũng là vì suy nghĩ cho thanh danh của đại ca mà thôi."
"Suy nghĩ cho đại ca ngươi? Đại ca ngươi chết vì nghiệp lớn, danh dự công huân của hắn đã sớm được ghi rõ trong sử sách rồi, không tới phiên ngươi nhọc lòng quan tâm, hiện tại ngươi nên tự quan tâm bản thân mình một chút đi mới phải!" Lão phu nhân đập chuỗi phật châu lên bàn cái rầm, sắc mặt không tốt chỉ tay vào Dịch Vĩnh Quần, nặng nề nói: "Đừng quên công huân vẻ vang trên người ngươi bây giờ là từ đâu mà có, đại ca ngươi đã không còn nhưng thứ hắn để lại cho ngươi không hề ít. Nếu hôm nay ở đây có chuyện nào bị truyền ra ngoài, thanh danh của ngươi ngươi còn cần nữa không?"
Lão Vũ An Hầu Dịch Tẫn với đích trưởng tử Dịch Vĩnh Huy *trung can nghĩa đảm, vì cứu trợ tiên đế thoát khốn mà đã cùng tán thân trong trận binh biến mười năm trước, tiên đế cảm động phần ân đức đó mà đặc biệt ban *nhất đẳng công huân cho gia phong phủ Vũ An Hầu, hơn nữa còn phá vỡ *tổ chế tước vị ba đời của Đại Nghiệp triều, chấp thuận để cho đích trưởng tử Dịch gia hưởng phúc lộc này cho đến ngày toàn tộc đoạn tuyệt mới thôi.
[*trung can nghĩa đảm: trung thành, can đảm, nghĩa khí, dũng cảm.
*(theo editor nên có thể có chỉnh sửa) nhất đẳng công huân: huân chương chiến công hạng nhất (VN cũng có)
*tổ chế tước vị ba đời: chỉ kế thừa tước vị ba đời.]
Dịch Vĩnh Huy hi sinh cho mẫu quốc lúc trưởng tử Dịch Minh Phàm của hắn còn tuổi nhỏ, thế nên tiên đế trực tiếp ban một thánh chỉ thân phong Dịch Minh Phàm làm Vũ An Hầu thế tử, chỉ còn đợi hắn chính thức bước vào tuổi mười tám là sẽ lập tức cho tiếp quản toàn bộ Hầu phủ. Nhưng không ngờ khi cận kề ngày lễ trưởng thành, hắn lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, tiện nghi cho người của nhị phòng.
Từ đó lão phu nhân luôn luôn thiên vị cho đại phòng, Dịch Vĩnh Quần đang ra tư thế chuẩn bị bắt người bỗng bị lão phu nhân mắng một câu, tức giận đến ho cũng không nhuận, mặt đen lại, không dám nói một lời.
Tiền Tứ Nhi nhìn mặt đoán ý, dáo dác bước lên tiếp lấy gia pháp trong tay Dịch Vĩnh Quần, nhanh chóng mang nó biến mất khỏi tầm mắt lão phu nhân.
"Đều là do nữ nhi ngoan của đại ca để lại làm ra chuyện tốt! Một khi đã thế, vậy chuyện chỗ này tự mẫu thân người xem rồi giải quyết đi!" Tay đột nhiên trống rỗng, Dịch Vĩnh Quần tự
biết thể diện đã đi quét rác, nói một hơi xong liền quay đầu bước đi.
Tiêu thị cắn răng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép độc ác trừng mắt nhìn theo bóng dáng Dịch Vĩnh Quần, rốt cuộc vẫn không đuổi theo hắn mà phải ở lại để giải quyết cho xong hậu quả.
Nhìn diễn biến suốt nửa ngày trời, Tôn thị coi như đã hiểu rõ, dù Tiêu thị có giỏi giang quyết đoán thế nào đi nữa thì bây giờ phủ Vũ An Hầu này vẫn do một tay của lão phu nhân che trời. Thế nên Tôn thị không dám qua loa chút nào.
Nghĩ như vậy, bà ta thầm kinh hãi, vội vàng rũ mắt xuống uống ngụm trà để che dấu.
"Không phải, tỷ tỷ của ta không phải người như vậy, là do các ngươi oan uổng nàng, tổ mẫu, đều là tại bọn họ, tỷ tỷ của con không phải người như vậy!" Dịch Minh Tước nghe câu Dịch Minh Quần bỏ lại, tức giận đến vành mắt hồng hồng, lớn tiếng tranh cãi, trong đôi mắt mang theo một loại cảm xúc phẫn hận mà một hài tử ở tuổi này không nên có, thù địch nhìn qua từng người ở đây.
Dịch Minh Nhạc đứng yên không nói, vẫn luôn buông mí mắt xuống, nhất nhất không nói một lời.
Lão phu nhân kéo tay Dịch Minh Tước qua vỗ vỗ vào mu bàn tay hắn, ý bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy, sau đó bà ngước mắt nhìn về Tôn thị bên dưới, lãnh đạm nói: "Ý của bà thông gia hôm nay đến, lão bà tử ta nghe đã hiểu rõ, việc này coi như chấm dứt ở đây, bây giờ ta có chút gia vụ trong phủ phải xử lí, không giữ ngươi lại dùng bữa được rồi."
Mọi chuyện đã xong, trái tim luôn bị treo ở giữa không trung của Tôn thị lúc này mới được rơi xuống, vội vàng đứng dậy, che dấu tâm tình mừng rỡ, ngoài mặt vẫn luôn lo lắng sốt ruột lão phu nhân: "Như vậy thì vậy đi, cảm ơn lão phu nhân đã thông cảm, phủ ta cũng có một số việc phải xử lí gấp, không làm phiền nữa, ngày khác ta lại đến cửa thăm người!"
Lão phu nhân mặt mày lạnh lẽo không đáp lời nào, Tôn thị bị lờ đi bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình ngượng ngùng cáo từ đi ra ngoài cửa.
Vị trí Vũ An Hầu này chính là tâm huyết mà cả mấy thế hệ Dịch gia trút xuống, tóm lại là không thể chấp nhận để nó có một chút thương tổn nào được.
Dịch Minh Nhạc sớm biết như thế nên chỉ cười nhạt, Dịch Minh Tước không thể tin trừng lớn mắt, hấp tấp nói: "Tổ mẫu..."
Lão phu nhân không quan tâm tới hắn, mắt thấy Dịch Minh Chân hành lễ xong cũng định đi theo Tôn thị, bà lại mở miệng: "Tứ nha đầu đã lâu không hồi phủ, vậy thì hôm nay ngủ lại đây một hôm đi. *Nhị tức, ngươi lo chuẩn bị lễ vật để sáng sớm mai đưa nàng về!"
(Nhị tức: con dâu thứ 2)
Theo lý thuyết, nữ nhi gả đi thì đã là người nhà phu quân, đừng nói là qua đêm nhà mẫu tộc, cho dù có muốn hồi phủ thăm phụ mẫu một chuyến thôi cũng phải được người nhà phu nhân cho phép mới được, nhưng lời lão phu nhân rõ ràng không hề có ý muốn thương lượng với Tôn thị.
Tôn thị tự biết mình đuối lí trong chuyện Dịch Minh Lan, hơn nữa đứng trước mặt người như vậy ở phủ Vũ An Hầu, bà ta không có chỗ lên tiếng. Tuy trong lòng không thoải mái nhưng Tôn thị cũng chỉ có thể cười nịnh rồi đáp ứng, bà ta quay đầu lại kéo tay Dịch Minh Chân, từ ái dặn dò hiền tức của mình hai câu xong liền cáo từ lão phu nhân.
Lão phu nhân ngồi yên ngay ngắn, chỉ nâng mí mắt lên bảo Tiêu thị: "Ngươi đi theo tiễn bà thông gia ra ngoài đi!"
"Vâng, mẫu thân!" Tiêu thị sảng khoái nói xong lại lo lắng liếc mắt nhìn Dịch Minh Chân một cái, sau đó xoay người dẫn Tôn thị ra khỏi đại sảnh.
Lão phu nhân híp mắt nhìn các nàng ra khỏi viện, biểu tình trên mặt vẫn không thả lỏng được chút nào, tất cả mọi người trong gia môn đều biết tính của bà nên không ai ở đây dám nói câu nào, chỉ cẩn thận cúi đầu thật sâu xuống đất, sợ bị liên lụy.
Lão phu nhân im lặng một lát, cuối cùng cũng chậm rãi nói chuyện, vẫy vẫy tay với Hoàng ma ma bên người: "Đuổi bọn tiểu bối trở về hết đi, riêng Tứ nha đầu ở lại!"
Bị điểm danh, trong lòng Dịch Minh Chân rơi lộp bộp (lo lắng) một chút, nhưng cũng không dám ra tiếng phản bác.
"Vâng, mẫu thân!" Lý thị quỳ gối đáp, không lâu sau đó đám tiểu thư công tử ở các phòng đều bị mời ra ngoài hết, bao gồm cả tỷ đệ Dịch Minh Nhạc. Đợi khi không còn tiểu bối nào ở đây nữa, Lý thị không kiềm chế được bước lên: "Mẫu thân, người...."
Lão phu nhân mặt mày lạnh lẽo không thèm nhìn Lý thị một cái, sau đó thuận tay chụp lấy một bát trà ném vỡ tan nát ngay dưới chân Dịch Minh Chân, phẫn nộ quát: "Tiểu tiện nhân, còn không mau quỳ xuống cho ta!"